Editor: Quỳnh Nguyễn
Thời điểm Đường Thời nhận được điện thoại Cố Khuynh Thành, luôn luôn nghĩ rốt cuộc Cố Khuynh Thành tìm mình muốn nói chuyện gì.
Thời điểm trước kia, tiểu tâm tư của Cố Khuynh Thành anh cũng có thể phán đoán vài phần, nhưng mà bây giờ anh lại như thế nào cũng không nghĩ tới, vậy mà cô mở miệng hỏi hiện tại anh muốn có đứa bé hay không?
Tay Đường Thời nắm hơi hơi cứng đờ, động tác có vẻ có chút dừng lại.
Trong đầu anh nhanh chóng xẹt qua những lời buổi chiều Trần Mặc Thâm nói qua với cô ở trong quán cà phê.
“ Chờ anh nhìn thấy em có đứa nhỏ, ước muốn triệt để viên mãn, anh liền triệt để hết hy vọng, đi đuổi theo hạnh phúc của mình rồi.”
“ Nếu thật là áy náy, vậy thì sớm sinh đứa bé một chút, để cho anh thoát khỏi em.”
Sau khi Trần Mặc rời đi một mình cô bi ai mất mát nằm úp sấp ở trên bàn thật lâu sau mới hoàn hồn.
Cái thời điểm kia, anh muốn biết rốt cuộc cô khổ sở vì cái gì?
Thế cho nên tâm tình của anh đều đã khổ sở theo cô, mất mát trầm thấp đến mức thấp nhất.
Hiện tại xem ra, thì ra cô thương cảm khổ sở có lẽ là vì cái người đàn ông tên là Trần Mặc Thâm kia?
Cô đau lòng Trần Mặc Thâm, thích Trần Mặc Thâm, cho nên không ngại trực tiếp dùng Đường Thời để cho Trần Mặc Thâm chết tâm sớm một chút, sớm đuổi theo hạnh phúc một chút, sớm thoát khỏi cô một chút!
Cổ họng Đường Thời xoay động trên dưới hai lần, ánh mắt trở nên có chút lạnh, lại cũng không có một chút căm tức hiện lên ở trên mặt, chỉ nhàn nhạt liếc Cố Khuynh Thành một cái, sau đó liền rủ lông mi, cầm chén nước lên.
Cốc nước đến gần cánh môi xinh đẹp hoàn mỹ của anh thì hơi dừng một chút, anh không có nhìn Cố Khuynh Thành, ước chừng nửa phút, sau đó mở miệng nói: “Không muốn.”
Thời điểm anh lại nói hai chữ này, sạch sẽ lưu loát, không có một chút ướt át bẩn thỉu, âm sắc trước sau như một tinh mỹ hoa lệ, giọng nói nhẹ nhàng chất chứa một tia kiên quyết.
Nói xong liền tao nhã ngẩng đầu lên, không nhanh không chậm uống nước.
Thời điểm Cố Khuynh Thành hỏi ra câu nói kia, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm gương mặt Đường Thời, ánh mắt chớp cũng không dám chớp một cái, sợ không cẩn thận bỏ lỡ cảm xúc rất nhỏ gì đó.
Nhưng mà trên mặt người đàn ông căn bản không có bất kỳ cảm xúc gì, chỉ chần chờ nửa phút, sau đó liền sát phạt quyết đoán cấp cho cô hai chữ.
Không muốn.
Không muốn đứa nhỏ của cô.
Bóng dáng Cố Khuynh Thành hung hăng lung lay, tay cô nắm chặt vạt áo mình, cảm giác một cỗ hàn ý nói không nên lời, từ đáy lòng chi chít lan toàn thân, thậm chí ngay cả ánh mắt cô đều đã quên chuyển từ trên mặt Đường Thời đi, chỉ cảm thấy trong cổ họng giống như lửa cháy, đau đớn dị thường, ngay cả nói ra cũng không nghe được: “Chúng ta sẽ kết hôn, có đứa bé cực kỳ bình thường...”
Anh làm sao không muốn đứa nhỏ bọn họ, anh muốn cô cam tâm tình nguyện, không trộn lẫn bất kỳ tâm tư gì sinh đứa nhỏ cho anh.
Cho nên thời điểm Cố Khuynh Thành nói một nửa, Đường Thời liền ngừng hành động uống nước, không cho cự tuyệt lên tiếng ngắt lời của cô: “ Anh nói, anh không có hứng thú.”
Nói xong liền cầm chén chậm rãi đặt trên bàn.