Hành động này của Đường Thời, kế tiếp sẽ làm những gì, Cố Khuynh Thành đều biết. . . !
Bác sĩ dặn dò qua cô, ở ba tháng trước, là thời điểm không ổn định nhất, đừng có sinh hoạt.
Hai lần trước cô không biết mình mang thai, cùng anh làm, mỗi lần đều có ít máu rất nhỏ.
Cố Khuynh Thành nghĩ tới đây, không chút do dự lên tiếng: “Không muốn...”
Đường Thời giống như không có nghe thấy lời cô nói, vẫn phối hợp hôn cô như cũ, vuốt ve cô.
Thậm chí anh hành động, so với vừa rồi còn nhiệt liệt, kích tình hơn.
Cố Khuynh Thành lo lắng ở dưới anh vùng vẫy: “Em nay không thoải mái, em không muốn...”
Ở phương diện này, Cố Khuynh Thàn rất ít cự tuyệt Đường Thời, huống chi giống như bây giờ, trực tiếp lên tiếng kháng cự trắng trợn.
Đường Thời hơi dừng động tác, liền ngẩng đầu, vươn tay bóp cằm cô, hung hăng ngăn chặn môi cô, tay cũng không thành thật rút đi quần áo của mình, sau đó dụng lực gạt mở hai chân Cố Khuynh Thành.
Cố Khuynh Thành kinh hoảng một mảnh, cô cố gắng vươn tay mình, phí sức toàn bộ khí lực, hung hăng đẩy Đường Thời từ trên người mình ra, thậm chí còn giơ chân lên, chống vào eo Đường Thời.
Sức lực Cố Khuynh Thành vô cùng lớn, hành động kháng cự càng ngày càng kịch liệt, Đường Thời nhíu mày, ngẩng đầu, thấy được thần sắc trên mặt của cô gấp gáp, mím chặt môi, sau đó ánh mắt không nóng không lạnh nhìn cô chằm chằm hai giây, rồi trực tiếp xoay người từ trên người cô rời đi, cầm quần áo một bên, nhanh chóng mặc chỉnh tề, trực tiếp sải bước đi ra phòng ngủ.
Đường Thời rời đi, lúc này Cố Khuynh Thành mới thở phào một hơi, cô từ trên giường ngồi dậy, ôm chăn mền, nhìn chằm chằm bầu trời đêm ngoài cửa sổ tối như mực một hồi, sau đó liền nhắm mắt lại, dùng lực nuốt nước bọt, giống như hạ quyết định gì đó, giơ tay lên, nhặt quần áo của mình bị Đường Thời cởi đi, mặc vào từng cái từng cái, sau đó còn chải tóc dài chỉnh tề, lúc này mới mang dép, chậm rãi đi ra khỏi phòng ngủ.
Lục Nhiên và Lâm Cảnh Thần cũng uống không ít rượu, ở phòng khách dưới lầu đun hai ly cà phê, chuẩn bị tỉnh rượu rời đi, kết quả nghe được cửa phòng ngủ lầu hai, bị người dùng lực mở ra, hai người đồng loạt ngẩng đầu, nhìn thấy Đường Thời một mặt căng cứng trực tiếp đi vào thư phòng, cánh cửa đóng mạnh.
Lục Nhiên và Lâm Cảnh Thần đưa mắt nhìn nhau, sau đó Lâm Cảnh Thần buồn rầu mở miệng, nói: “Anh ấy và Khuynh Khuynh, sẽ không phải lại cãi nhau chứ?”
Lục Nhiên còn chưa có nói tiếp, liền thấy Cố Khuynh Thành từ trong phòng ngủ đi ra, Lục Nhiên không thèm quan tâm câu nói vừa rồi của Lâm Cảnh Thần, trực tiếp chỉ chỉ cửa thư phòng, nói với Cố Khuynh Thành: “Anh ấy ở đó.”
Lâm Cảnh Thần cũng mở miệng, nói tiếp: “Khuynh Khuynh, em nên khuyên anh ấy thật tốt, chưa tới 30 tiếng, hai người đã đính hôn.”
Cố Khuynh Thành đứng ở lan can, đối mặt lời Lâm Cảnh Thần nói, dùng lực mím môi, nửa ngày, mới quay sang chậm rãi cười cười với Lâm Cảnh Thần, không nói gì, chỉ là nhẹ nhàng gật đầu, sau đó liền xoay người, cất bước, đi về phía thư phòng.
Ngày bình thường, bọn họ gặp Cố Khuynh Thành, Cố Khuynh Thành đều mang giày cao gót, lúc này mang một đôi dép lê trên người cô, lộ ra dáng người vô cùng nhỏ nhắn xinh xắn, cô một mình đi dọc hành lang thật dài, đi về phía thư phòng.
. . .