Cô quả nhiên là chỉ lo lắng hôn nhâncủa bọn họ có bị hủy bỏ hay không. . . ? ?
Đáy mắt Đường Thời xẹt qua vẻ thất vọng, nụ cười trên mặt anh, trở nên càng thêm mềm mại, thậm chí còn đeo một tầng ánh sáng kinh diễm, anh ngó
chừng ánh mắt của cô thoáng có chút hoảng hốt, sau đó khôi phục thành
bạc tình, lạnh như băng, thanh âm rất nhẹ, thật lạnh, không có mang theo chút tình cảm nào.
”Em yên tâm, hôn ước này lập thành rồi, tôi cũng sẽ không hủy bỏ.”
”Thân phận con dâu nhà họ Đường, vẫn là của em.”
”Em cũng yên tâm, từ nay về sau, tôi sẽ không hy vọng xa vời em cái gì.”
Nói tới đây, Đường Thời khẽ dừng một chút, nghiêng người, từ trên mặt đất nhặt quần áo lên, thong thả ung dung mặc vào.
Cho đến ngày hôm nay, anh mới hiểu được, yêu cô, chính là một cuộc thất tình dài dằng dặc.
Cô hơi thay đổi, anh vui mừng hàng vạn hàng nghìn, anh cho là cô rốt cuộc
đối với anh động tâm, nhưng là, kết quả mỗi một lần, cũng chỉ là một
mình anh nghĩ khác mà thôi.
Có lẽ, cô là có lòng, chỉ là tâm của cô, đã cho Trần Mặc Thâm, mà chính bản thân anh cho tới nay, lừa mình
dối người, đối với cô một lần lại một lần ôm hi vọng.
Anh đã sớm
biết, cô muốn thân phận con dâu nhà họ Đường, lại không bao giờ ... cần
Đường Thời, nếu là phía sau anh không có xí nghiệpThịnh Đường , nếu là
anh không tên Đường Thời, nếu là anh chỉ là một nhân viên quèn bình
thường, Cố Khuynh Thành cô, hoàn toàn sẽ không liếc anh một cái.
Nếu là cô cần là anh, xí nghiệp Cố thị ra khỏi vấn đề lớn như vậy, ý niệm
đầu tiên, cô thế nào lại đứng ra đi mở buổi công bố bỏ ngay xí
nghiệpThịnh Đường , phải trả lại cho anh năm trăm ngàn này, mà không
phải tìm đến anh cầu trợ.
Anh là chồng của cô, tương lai dựa vào, nhưng là, cô lại chưa bao giờ nghĩ tới việc dựa vào.
Bởi vì không thương, mới sẽ không lệ thuộc.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Đường Thời khẽ trở nên có chút mỏng lạnh, tiếp theo
mới chút nhạt nhẽo tiếp tục nói: “Em đã nghĩ làm một món giao dịch như
vậy, sau tôi này tuyệt đối sẽ đem em trở thành thành một món giao dịch
mà đối đãi!”
”Ngân hàng hai bên thoả thuận xong, không liên hệ lẫn nhau, đạo lý như vậy, tôi vẫn hiểu đấy!”
”Em yên tâm, từ nay về sau, tôi nhất định sẽ vạch rõ giới hạn, như em mong muốn, không can thiệp chuyện của nhau!”
Đường Thời nói tới đây, ngón tay cài nút hơi dừng một chút, sau đó từ bên
giường cầm lên tấm chi phiếu Cố Khuynh Thành trả lại cho anh, hung hăng
ném xuống trước mặt Cố Khuynh Thành: “Năm trăm ngàn này, em không cần
trả cho tôi, làm một cái món giao dịch, đây là thứ em nhận được!”
Vừa nói, Đường Thời liền cầm quần áo sửa sang lại chỉnh tề, sau đó lạnh lùng xoay người, rời phòng ngủ.
Món giao dịch... Anh nói cô là món giao dịch.
Cố Khuynh Thành theo bản năng càng thêm co rúc thân thể một chút, ánh mắt trở nên có chút mờ mịt.
Lúc ban đầu, cô đem chính mình làm thành công cụ, tới gả cho Đường Thời, đích xác là món giao dịch.
Nhưng là, cái từ ngữ này từ trong miệng anh nói ra, cô thế nhưng phát giác chính mình khổ sở như vậy.
Cố Khuynh Thành vẫn nghe cửa lầu dưới bị Đường Thời hung hăng mà đóng sầm, lúc này mới đảo mắt, đem đầu chôn ở trong chăn, nước mắt một viên một
viên rơi xuống, càng rơi càng nhiều, đến cuối cùng, Cố Khuynh Thành trực tiếp ô ô thấp giọng khóc ồ lên.
Cô không rõ, mình rốt cuộc là vì Đường Thời tàn nhẫn như vậy mới khóc, hay là bởi vì lời trong miệng anh nói ra mà khóc.