“Lão Nhị, lão Tam, các anh đang nói cái gì? “ Lâm Cảnh Thần vừa mới dứt lời, liền truyền đến tiếng Tô Niên Hoa bởi vì uống rượu say, có chút không rõ.
Lục Nhiên cùng Lâm Cảnh Thần nghiêng đầu, thấy Tô Niên Hoa khoác vai Đường Thời, từ trong đám người, chen chúc đi ra ngoài.
Đường Thời ngày thường cao lãnh ưu nhã, áo khoác âu phục đã sớm không biết đi nơi nào, áo sơ mi trắng nút cài chỗ cổ áo tháo hai ba nút, trên người tản ra các loại mùi hương nước hoa .
Lâm Cảnh Thần rót hai chén rượu, đẩy tới trước mặt Đường Thời cùng Tô Niên Hoa: “Không có gì.”
Lục Nhiên nhìn lướt qua thời gian trên màn hình máy tính, ở trên bàn phím tiếp tục gõ hai cái, sau đó khép lại máy tính, nói: “Thời gian không còn sớm, chúng ta nên rút thôi.”
”Rút cái gì mà rút, các anh chẳng lẽ không biết, lúc này, ban đêm mới chân chân chính chính bắt đầu? “ Tô Niên Hoa uống một mạch, vỗ bả vai Đường Thời, nói: “Đại ca, anh đừng nghe bọn họ, tâm tình không tốt, nên đi ra ngoài đùa bỡn, nghe nói tối nay Kim Bích Huy Hoàng mới tới nhiều bé con xinh đẹp, để cho quản lý kêu đến, chọn một em.”
Lục Nhiên trong nháy mắt trở nên có chút nghiêm túc: “Lão Ngũ, cậu chơi bời linh tinh thì kệ cậu, đừng mang đại ca dính vào.”
”Cái gì gọi là tôi mang theo đại ca dính vào, tôi cho anh biết, lão Nhị, anh tạm thời ở chỗ này là chánh nhân quân tử, sắc là bản tính. Nhân sinh trên đời, cần gì treo trên cổ một người!”
”Lão Ngũ! “ Lục Nhiên chỉ vừa nói hai chữ, tư thái nhàn nhã đứng ở một bên Đường Thời nhưng dẫn đầu nở nụ cười: “Lão Ngũ nói không sai, nhân sinh trên đời, thời gian dài như vậy, cần gì treo trên cổ một người.”
”Đúng thôi, đại ca, anhrốt cuộc suy nghĩ cẩn thận rồi! “ Tô Niên Hoa bộ dạng say rượu, dùng sức vỗ vỗ bả vai Đường Thời: “Đi, đại ca, đi xem một chút mấy cô em tối nay thế nào.”
Vừa nói, Tô Niên Hoa liền ôm lấy Đường Thời, rời đi.
Lục Nhiên la một tiếng: “Đại ca.”
Đường Thời lại giống như là không có nghe Lục Nhiên nói gì, không một chút cự tuyệt Tô Niên Hoa, đi theo anh ta cùng nhau rời đi.
Lục Nhiên theo bản năng đứng lên, muốn đuổi theo, Lâm Cảnh Thần lại đứng lên, ngăn cản Lục Nhiên: “Được rồi , đại ca muốn chơi, cậu cũng đừng chộn rộn.”
”Anh biết cái gì, lão Ngũ mới là hồ nháo, đại ca hiện tại đang không có lý trí, nếu thật là tối nay theo lời lão Ngũ tìm một cô nàng qua đêm, đến sáng đại ca tỉnh táo, đó mới thật là xong!”
Lâm Cảnh Thần chỉ trong một giây đồng hồ, liền hiểu được ý tứ trong lời nói Lục Nhiên, lập tức tránh ra sau lưng, cùng Lục Nhiên hướng về phía Đường Thời cùng Tô Niên Hoa đuổi theo.
Chẳng qua là khi Lâm Cảnh Thần cùng Lục Nhiên từ vượt qua đám người, đi ra, tìm được quản lý Kim Bích Huy Hoàng, lấy được tin tức là, Tô Niên Hoa cùng Đường Thời một người chọn lấy một cô gái, đi khách sạn Bốn Mùa cách vách.
Gian phòng, là Tô Niên Hoa đặt, hai gian phòng cho tổng thống.
Cô gái, cũng là Đường Thời chính mình chọn, một người mặc váy liền màu lam, tóc dài mềm mại rũ xuống ở sau ót, thoạt nhìn rất ngây ngô.
Từ thang máy đi ra ngoài, Tô Niên Hoa dẫn đầu đến gian phòng, anh ta kín đáo đưa cho Đường Thời một hộp đồ, giữ một câu: “Đại ca, chơi cho đã vào”, sau đó liền ôm một cô nàng trang điểm xinh đẹp, vóc người nóng bỏng vào gian phòng của mình.
Đường Thời cúi đầu, nhìn thoáng qua thứ Tô Niên Hoa đưa, là một hộp bao cao su, ấn đường anh nhẹ nhàng mà giật giật, sau đó đem bao cao su nhét vào của túi mình, thản nhiên đi tới cửa phòng của mình, cà thẻ, tiến vào.