Nhưng là, tốt đẹp như vậy, cũng không có duy trì bao lâu, anh đã nhìn thấy, cảnh tượng cô cùng Trần Mặc Thâm, một mình đứng ở dưới cây cổ thụ nói chuyện.
Anh lúc ấy tự nói với mình, bọn họ có thể chính là tự ôn chuyện, không có gì lớn... Anh mất khí lực lớn như vậy, mới làm
chính mình không cần đi so đo, nhưng là, vẫn bị cô đưa tới một tấm thẻ
đánh bại.
Trong nháy mắt, từ thiên đường bị đẩy xuống địa ngục.
Cố Khuynh Thành vĩnh viễn đều là lòng dạ độc ác như thế, không chút nào nương tay.
Ngay như ba năm trước đây.
Đường Thời nghĩ tới đây, khẽ mở trừng hai mắt, rút về tinh thần, thấp giọng nói: “Sau này không có như vậy nữa rồi.”
Thời điểm anh nói ra những lời này, vẻ mặt hơi có vẻ mềm lại: “Sau này không bao giờ ... có thể như vậy nữa rồi... Tôi sẽ yêu cô ấy, nhưng mà không hề thích cô ấy nữa.”
Anh có yêu cô, nhưng mà, anh sẽ không thích
cô nữa, bởi vì cô nhìn không thấy anh vui buồn, nhìn không thấy anh khổ
sở đau lòng mà tức giận, thế nên.
Anh có yêu cô, nhưng mà, anh sẽ
không thích cô nữa, bời vì dù anh sở hữu cô, nhưng cô lại chưa bao giờ
đem anh đặt ở đáy lòng của cô.
Anh có yêu cô, nhưng mà, bởi vì cô
phủ quyết một chút xíu, mà có cảm giác thế giới sụp đổ, thế nên anh
không cho phép, chính mình thích cô như vậy nữa.
Yêu là để trong đáy lòng, thích là biểu hiện ở trên hành động.
Sau này anh cũng sẽ không giống như bây giờ nữa, yêu cô, lại ưa thích cô.
Cố Khuynh Thành khóc cho mắt sưng tấy, không dám đi bệnh viện, tùy ý gọi điện thoại cho Cố phu nhân, nói ở chỗ Đường Thời.
Suốt cả đêm Đường Thời cũng không trở lại, cô đợi đến rạng sáng năm giờ mới nhịn không được mà ngủ.
Khi Cố Khuynh Thành tỉnh lại, đã là giữa trưa, kéo thân thể mệt mỏi, từ
trên giường bò dậy, thời điểm đi phòng tắm rửa mặt, Cố Khuynh Thành vào
phòng vệ sinh một chuyến, nhưng liếc thấy bên trong quần mình trắng
noãn, lây dính hai giọt hồng.
Cũng không biết hai giọt máu kia là lúc nào chảy ra, lúc này đã có chút ít nhạt đi.
Cố Khuynh Thành tiềm thức cho là tới nguyệt sự, cũng không có suy nghĩ nhiều liền lấy băng vệ sinh, đặt trên quần.
Từ căn hộ của Đường Thời, chạy tới bệnh viện, đã là một giờ chiều, Cố
Khuynh Thành đẩy mở cửa phòng bệnh, đập vào mắt liền thấy thuốc bổ, nước trái cây cùng lẵng hoa chất đống gần nửa phòng.
Cố Khuynh Thành chau lông mày một chút, hỏi thăm: “Mẹ, ai đưa vậy? “
”Còn có thể là ai, bà Đường, bà Lâm, bà Tô, bà Lục, còn có mẹ của Tiểu
Nguyệt, buổi trưa đã tới rồi, theo mẹ tán gẫu đến bây giờ, mới vừa đi
không lâu, nga, còn có, A Thời cùng Lục Nhiên cũng đã tới. “ Cố phu nhân cười híp mắt nói xong, sau đó vẻ mặt trở nên có chút chỉ trích: “Khuynh Khuynh, con nói A Thời sáng sớm tới đây thăm ba ba của con, sao con
không cùng tới theo một lúc, còn ở nhà ngủ nướng, thật là bị A Thời
làm hư rồi.”
Cố phu nhân mặc dù là đang chỉ trích Cố Khuynh
Thành, nhưng là hoàn toàn không có chút ý tứ chỉ trích nào, sau khi nói
xong, liền lập tức lôi kéo tay Cố Khuynh Thành, tiến tới bên tai Cố
Khuynh Thành, thấp giọng nói: “Khuynh Khuynh, có phải hay không con nói
cho A Thời ba ba của con nằm viện, mẽ đã nói sao, A Thời tới thăm ba ba
con, ba ba của con khẳng định thật cao hứng, cơm trưa cũng ăn hơn phân
nửa chén cơm, kích động đến vừa mới nằm ngủ.”
Đường Thời đến thăm cha của cô rồi?
Hơn nữa từ lời của mẹ, có thể nghe được ra, anh còn thay cô che dấu.