Trình Tả Ý hít sâu một hơi, ngừng nước mắt rơi, nhìn chằm chằm Đường
Thời, ôm một tia hi vọng mở miệng giải thích: “Đường Tổng, tôi thật sự
không có nghĩ tới làm hại Khuynh Thành, ở trong lòng tôi, tôi vẫn luôn
xem cô ấy như bạn bè của tôi, ân nhân cứu mạng của tôi, Đường Tổng, phần công việc này thật sự thì tôi rất thích, nếu như ngài không thích tôi ở quá gần Khuynh Thành, tôi có thể giữ một khoảng cách với cô ấy.
Sau khi Trình Tả Ýnói đến đây, giọng nói mang theo khẩn cầu: “Tôi cam đoan tôi nói được thì làm được, Đường Tổng, xin ngài tin tưởng tôi.”
Đường Thời nhìn chằm chằm máy tính, biểu cảm chuyên chú, giống như
căn bản không có nghe Trình Tả Ý nói, một lúc lâu, đều không có phản ứng chút nào.
Thậm chí anh đang nhìn máy tính một hồi, rồi cầm lấy máy riêng trên
bàn, gọi một cuộc điện thoại ra ngoài, kêu thư ký trưởng Trương Tiểu Tả
đưa ghi chép hội nghị buổi sáng vào.
Anh nói chuyện âm điệu mát lạnh êm đềm, mang theo quyết đoán không cho người cự tuyệt.
Cúp điện thoại, Đường Thời giống như Trình Tả Ý không có tồn tại, lực chú ý trở về trong máy tính.
Trình Tả Ý biết, Đường Thời là đang triệt để coi nhẹ bản thân.
Cô đi theo Đường Thời ba năm ít nhiều gì cũng hiểu rõ tính tình Đường Thời, anh một khi ra quyết định, thì sẽ không thay đổi, cũng không cho
phép những người khác sửa đổi.
Thế nhưng, cô ta thực sự không muốn cứ rời khỏi Thịnh Đường như vậy.
Một khi cô ta rời đi, cả đời này, cô ta có thể cũng không còn cách nào nhìn thấy anh.
Trong lòng Trình Tả Ý nổi lên một tầng sóng nước không có cách nào ức chế, cô ta nhìn chằm chằm Đường Thời, cắn cắn môi, chưa từ bỏ ý định mở miệng lần nữa: “Đường Tổng...”
Lúc này đây Trình Tả Ý chỉ nói hai chữ, Đường Thời liền trực tiếp giơ tay lên, cầm lấy máy bàn ở bên, gọi sang cho bộ phận nhân sự, ngữ điệu
thong thả bình tĩnh: “Bộ phận nhân sự? Cho thư ký Trình Tả Ý của phòng
tổng giám đốc làm làm thủ tục nghỉ việc.”
”ừ, ngay bây giờ.”
Đường Thời nói xong, liền cúp điện thoại.
Sắc mặt Trình Tả Ý trắng bệch không có chút huyết sắc nào, cả người
cô ta trở nên có chút hoảng hốt bối rối, mở miệng luống cuống giống như
bị kinh sợ: “Đường Tổng, xin ngài đừng để cho nghỉ việc, Đường Tổng, tôi thực sự sẽ giữ một khoảng cách với Khuynh Thành, Đường Tổng, xin ngài
tin tưởng tôi một lần, chỉ lần này...”
Vừa nói xong, Trình Tả Ý trực tiếp nhỏ giọng khóc ra thành tiếng.
Đối mặt với Trình Tả Ý thỉnh cầu, trên mặt Đường Thời, vẫn là biểu
cảm lạnh lùng như băng, anh cúp điện thoại, trực tiếp quay sang máy tính làm việc, thế nhưng nghe được Trình Tả Ý mang theo giọng nức nở, Đường
Thời nhẹ nhàng nhíu mày, cuối cùng ngẩng đầu từ trong máy vi tính, nhìn
chằm chằm gương mặt Trình Tả Ý như hoa lê đẫm mưa, không có nửa điểm
thương hương tiếc ngọc: “Trình Tả Ý, tôi nói đầu óc cô có phải bị bệnh
hay không? Tôi cũng không phải vị hôn phu của cô, cần gì phải chọn tin
tưởng cô, đến cho vị hôn thê của tôi nguy hiểm?”
Tôi cũng không phải vị hôn phu của cô, cần gì phải chọn tin tưởng cô, đến cho vị hôn thê của tôi nguy hiểm?
Trình Tả Ý nghe được một câu nói này, hoàn toàn không để ý tới Đường
Thờimắng mình có bệnh, trong nháy mắt cô ta giật mình tại chỗ, ngay cả
nước mắt cô ta đang rơi, đều ngừng theo, cô ta chẳng qua là cảm thấy thế giới của mình, ầm ầm sụp đổ, trở thành một vùng phế tích....
Cố Khuynh Thành là vị hôn thê của Đường Thời?
Trình Tả Ý lúc này cảm giác mình cảm giác mình thật đáng cười, cô ta
có chút không biết làm sao cúi đầu, sau đó cầm lấy thư từ và chi phiếu
trên bàn, sát nước mắt, liền xoay người chạy ra khỏi phòng làm việc của
Đường Thời.