“Tìm được không?” Cố Khuynh Thành xoay người trên giường, nhìn Đường Thời hỏi.
Đường Thời mở trừng hai mắt, thu liễm tất cả tâm tình, âm điệu nhàn
nhạt “ừ” 1 tiếng, như không có chuyện gì xảy ra, xoay người đi tới bên
giường, đưa điện thoại di động cho Cố Khuynh Thành.
Nét mặt Cố Khuynh Thành tươi cười như hoa tiếp nhận điện thoại Đường
Thời đưa tới, vui vẻ rạo rực mở khóa, mở ra, thấy trong điện thoại di
động có một ít tin nhắn, nhanh chóng trả lời.
Đường Thời không nhúc nhích đứng ở bên giường, nhìn chằm chằm Cố
Khuynh Thành, thẳng đến khi Cố Khuynh Thành xử lý xong tin nhắn trên
điện thoại di động, ngẩng đầu nhìn phía anh, anh mới bứt lên vẻ tươi
cười: “Lập tức tan tầm, chúng ta ra ngoài ăn chút gì đi?”
”Được.” hình như trong đưa điện thoại di động của Cố Khuynh Thành
điện có tin nhắn mới, cô đáp một tiếng, liền cúi đầu, trả lời tin nhắn,
sau đó ném điện thoại di động qua một bên: “Em đi tắm.”
Vừa nói, vừa ôm lấy quần áo của mình một bên, vào nhà tắm.
Đường Thời nhìn chằm chằm bóng dáng Cố Khuynh Thành biến mất ở cửa
phòng tắm, mới đưa ánh mắttrở về, chẳng qua một giây đồng hồ sau, liền
đi tới kệ treo túi Cố Khuynh Thành, trong đầu hiện ra việc thiếu hai
viên ngưng đau.
Cố Khuynh Thành chỉ đơn giản tắm một cái, rất nhanh liền từ trong
phòng tắm ra, cô cầm khăn mặt, đi về phía gương trong phòng ngủ lau tóc
của mình.
Nhìn xuyên qua gương, Đường Thời có thể thấy cô bởi vì tắm nước nóng, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng có vẻ hơi đỏ.
Cố Khuynh Thành buông khăn mặt, cầm máy sấy tóc lên sấy tóc, lại từ
trong gương tiếp xúc được ánh mắt của Đường Thời, ngón tay Cố Khuynh
Thành bỗng nhiên dừng lại, nghiêng đầu qua chỗ nhìn Đường Thời: “Anh
không tắm sao?”
”Tắm.” Đường Thời chỉ nói một chữ, rồi không có hé răng, ánh mắt vẫn
khóa thật chặc Cố Khuynh Thành như trước, quá ước chừng nửa phút, anh
mới vén chăn lên, từ trên giường đi xuống, vào nhà tắm.
Lúc Đường Thời tắm rửa xong đi ra, Cố Khuynh Thành đã quần áo chỉnh tề, ngồi đối diện gương chải tóc.
Đường Thời từ trong tủ treo quần áo, cầm một bộ quần áo sạch sẽ mặc vào, sau đó rút ra hai cái cà- vạt, đi tới trước gương.
Cố Khuynh Thành vừa chải tóc xong, nhìn qua cái gương, thấy Đường
Thời đang so sánh cái cà- vạt nào hợp, vì vậy liền nghiêng đầu, nhìn
sang, sau đó ngón tay chỉ vào một cái cà vạt màu đỏ, nói: “Cái này đi.”
Đường Thời liếc mắt nhìn Cố Khuynh Thành một cái, đưa cái cà vạt màu đỏ cho cô.
Cố Khuynh Thành biết Đường Thời là để cho mình đeo cà vat cho anh,
nhanh buộc tóc dài, sau đó xoay người, nhón mũi chân lên, đeo cà vạt cho Đường Thời trên cổ của.
Đường Thời khẽ cúi đầu, nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành hết sức chuyên chú đeo cà vạt cho mình, lông mi thật dài nhẹ nhàng rung động, sau đó
lên tiếng hỏi: “Lần trước bắt cóc bị thương? Còn có khó chịu chỗ nào
sao?”