Nam Thần Cao Lãnh Ở Sát Vách: Hôn Sai 55 Lần

Chương 395: Chương 395: Từng Bước Thử Dò Xét (15 )




Thật ra thì, gần nhất tâm tình của anh, đúng là rất nát bét.

Thứ Sáu tuần trước, khi anh thấy thuốc giảm đau trong túi cô, anh đứng ở trên ban công, đón gió lạnh một đêm vẫn không thể đè nén xúc động của mình.

Khó trách cô giống như là kiếm được chỗ then chốt, thời điểm đang cùng anh làm những chuyện thân mật, không còn là một bộ như bị hành hình, mà là trở nên hàng phục an tĩnh, anh còn tưởng rằng, cô đối với anh cũng có cảm giác, mới sẽ không kháng cự như vậy.

Đáy lòng của anh, vốn cũng bởi vì chuyện ba năm trước đây tạo thành một cây gai, đoạn thời gian này cô hiểu chuyện cô tri kỷ cô biết điều, làm anh cho là đáy lòng của cô thật sự có anh.

Cho nên, khi anh biết cô đối với anh thay đổi, chẳng qua cũng là tác dụng của thuốc giảm đau, đáy lòng của anh, liền không bị anh khống chế bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Anh biết, chính mình đối mặt Cố Khuynh Thành, từ trước đến giờ cũng không có lý trí gì.

Anh thật ra có chút lo lắng, đợi đến khi cô tỉnh lại, chính mình khó tránh khỏi khống chế không được, cùng cô phát sinh xung đột.

Cho nên, khi anh ở năm giờ sáng, nhận được điện thoại, biết công ty Hải Phân bất chợt xuất hiện một điểm nhỏ ngoài ý muốn, đáy lòng của anh, là thở phào nhẹ nhõm.

Ngoài ý muốn kia, thật ra thì cũng không cần anh bay đi Thượng Hải, nhưng là anh vẫn để báo cho thư ký, đặt một chuyến bay sớm, bay đi Thượng Hải.

Anh thừa nhận, anh là đang trốn tránh.

Có chút tốt đẹp, kinh nghiệm, sau khi hãm sâu rồi, anh so với ai khác cũng không nỡ đi phá hư.

Tại Thượng Hải hai ngày, đáy lòng anh hắn cũng không hơn gì.

Rõ ràng cô từng rời khỏi anh, rồi rời đi ba năm, anh cả ngày lẫn đêm tư niệm, đã thành thói quen sâu tận xương tủy.

Nhưng là, không biết có phải hay không là cùng cô ở chung một thời gian quá lâu, anh đã mê đắm trong đó, cũng chỉ là ngắn ngủn bốn mươi tám giờ, anh liền không nhịn được.

Cho nên ở buổi sáng thứ hai, tạm thời kêu người phụ trách bên Hải Phân, rồi đặt một chuyến bay, trở về Bắc Kinh.

Ai ngờ, xế chiều thế nhưng từ trong miệng Trình Tả Ý, biết được Cố Khuynh Thành càng mua thêm rất nhiều hộp giảm đau.

Anh cũng không phải là cái loại mượn rượu tiêu sầu, nhưng là đụng phải Cố Khuynh Thành, anh theo thói quen dùng rượu để tê dại chính mình.

Cho nên ở Kim Bích Huy Hoàng, anh uống hơi nhiều.

Thật ra thì anh không biết mình cụ thể uống bao nhiêu, chẳng qua là mơ mơ hồ hồ nghe thấy có người nói một câu “Đã mười một giờ rưỡi rồi”, anh đột nhiên nhớ tới chính mình còn chưa đi cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn vặt, cho nên liền móc ra điện thoại di động, nhìn thoáng qua thời gian, phát hiện thoáng qua một cái, chỉ có nửa giờ.

Anh vội vội vàng vàng vươn tay, bắt đầu sờ ví tiền cùng chìa khóa, sau đó vội vàng hấp tấp rời đi.

Đợi đến anh lung la lung lay đi ra khỏi Kim Bích Huy Hoàng, mới phát hiện để quên điện thoại di động.

Anh sợ trước mười hai giờ, không còn kịp mua đồ ăn vặt nữa, cho nên cho tài xế đưa chính mình đi cửa hàng tiện lợi gần đây.

Tài xế đi theo anh rất nhiều năm, đối với loại ham mê này của anh, đã thấy nhưng không thể trách, đến cửa hàng tiện lợi cửa, mở cửa xe, cung kính mà đứng ở một bên, nhìn anh say rượu bước không vững đi tới cửa hàng tiện lợi, sau đó chờ anh đi ra ngoài, lại đưa anh tới cửa Kim Bích Huy Hoàng.

Đường Thời trở lại Kim Bích Huy Hoàng, ý niệm đầu tiên chính là trở lại chỗ mình ngồi, tìm điện thoại di động. Kết quả, tìm nửa ngày, cũng không có tìm được, cho nên mới mở miệng, hỏi một câu: “Ai cầm điện thoại di động của tôi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.