Mọi người trong nháy mắt trở nên cực kỳ an tĩnh, chỉ có khúc ca giọng Đài Loan, êm tai và trữ tình vờn quanh.
Mọi người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, đang ở khi kiên nhẫn của Đường
Thời sắp dùng hết, cô gái đang nhặt tiền uốn lưng lên, giống như là
không chịu nổi quyết đoán cường đại như vậy, khiếp sợ giơ tay lên, nói
một chữ: “Em.”
Lời của ả còn chưa rõ, Đường Thời trong lúc bất chợt liền vươn tay,
hung hăng mà hướng về phía trên mặt người đàn bà kia hung hăng vung tới.
Lực đạo của anh rất lớn, ả kia bị đánh đến nỗi cả người liên tục lui
hai bước, liền đụng vào bàn, đem bình rượu phía trên, toàn bộ đánh ngã,
một trận tiếng pha lê va chạm ngổn ngang, xen lẫn tiếng cô gái kêu thảm
thiết.
Đường Thời không nói tiếng nào lạnh mặt, đang chuẩn bị đi ra ngoài
cửa, kết quả quét đến người đàn bà bị mình đánh cho, trong tay còn nắm
thật chặt “Phần thưởng” mình mới vừa cho cho, nên liền ngừng cước bộ,
xoay người, ba bước hai bước tiêu sái đến trước người đàn bà kia, không
nói hai lời vươn tay, từ trong tay của ả đem tiền đoạt đi, sau đó sải
bước đi ra khỏi Kim Bích Huy Hoàng.
Lúc Đường Thời đi ra, trên mặt còn mang theo một tầng sát khí còn sót lại không tiêu, tài xế bị làm cho sợ đến không dám thở mạnh một tiếng,
cẩn thận kéo cửa xe ra.
Đường Thời lại trực tiếp đem sim trong điện thoại rút ra, sau đó đưa
điện thoại di động cùng một ít tiền, trực tiếp ném cho tài xế của mình,
đơn giản giữ một câu: “Xử lý sạch.”
Liền vòng qua xe, lên ghế lái.
”Đường tổng, ngài uống rượu...”
Tài xế có chút không yên lòng khuyên bảo, song hắn lời còn chưa nói hết, Đường Thời liền nhấn ga một cái, xe chạy vụt đi.
Đường Thời vừa đi khu biệt thự ở tây ngoại ô, vừa từ trong xe lấy ra một chiếc di động mới, nhét sim vào điện thoại, mở điện thoại, sau đó
đưa số điện thoại Cố Khuynh Thành vào, chuẩn bị gọi tới.
Chẳng qua là khi anh đang chuẩn bị ấn nút gọi, cử động của anh trong nháy mắt dừng lại.
Mấy ngày nay, không phải là anh không suy đoán, Cố Khuynh Thành uống
thuốc giảm đau, rốt cuộc là vì muốn lòng người yêu, hay là bởi vì sợ đau hay không?
Thật ra thì khi anh biết cô uống thuốc giảm đau, đáy lòng của anh
không phải là không đau lòng, nhưng mà, hơn nữa là sợ, sợ tim của mình
đau , đến cuối cùng, chỉ là một chuỗi chê cười...
Người phụ nữ kia, anh so với ai khác cũng càng rõ, càng hiểu được.
Cô làm mỗi một việc, rất có thể đều cất giấu một cái mục tiêu.
Cô trong lúc bất chợt ở trên giường trở nên dịu ngoan như vậy, không
còn một bộ bị anh bức bách như muốn chết, anh không phải là không kỳ
quái.
Chẳng qua là anh nhìn không ra sơ hở, cộng thêm cô cũng là đối tâm tư của anh, sờ soạng đến thấu triệt, anh chẳng qua là cảm thấy, lòng cô
đối với anh có thay đổi.
Cho nên, khi ánh thấy thuốc giảm đau, anh quả thật mơ hồ đã hiểu chuyện gì...
Đường Thời đem tốc độ xe, từ từ để trì hoãn chậm lại, anh cầm di
động, trầm tư một lúc lâu, sau đó đưa điện thoại di động ném vào trên
ghế lái phụ, ở con đường phía trước lên, xoay đầu xe, đi hướng căn hộ
của mình.
Anh cảm thấy anh không cần gấp gáp đến tìm cô giải thích như vậy.
Anh trong lúc bất chợt rất muốn nhìn một chút phản ứng của Cố Khuynh Thành vào ngày mai khi thấy anh.
Nếu một người đáy lòng có một người khác tồn tại, là không thể nào thờ ơ được, không phải sao?
Giống như là anh, bởi vì quá yêu, cho nên mới phải đối với chuyện ba năm trước đây, canh cánh trong lòng như vậy.