Khi anh tiếp đãi khách hàng cho công ty, thường thường đột nhiên nhìn vào khoảng không, ánh mắt trở nên có chút lơ lửng.
Thậm chí buổi chiều Trương Tiểu Tả đi tìm Đường Thời phê duyệt văn
kiện ký tên, kết quả Đường Thời ở trên nhanh chóng viết ra ba chữ.
Anh viết có chút nhanh, Trương Tiểu Tả cũng không có thấy rõ ràng rốt cuộc cụ thể là viết cái gì, Đường Thời liền khép văn kiện lại, lúc đưa
cho Trương Tiểu Tả, trong lúc bất chợt như là nhớ tới cái gì, mở văn
kiện ra, liếc mắt đến chỗ ký tên, lập tức ấn đường nhíu lại, trực tiếp
kéo tờ văn kiện xuộng, xé thành hai mảnh, ném vào thùng rác, sau đó
ngẩng đầu, nhìn Trương Tiểu Tả còn đang sững sờ mở miệng nói: “Đi in một phần văn kiện đó lại cho tôi.”
Thân là thư ký đứng đầu, đó là phục tùng tất cả mệnh lệnh cấp trên,
mặc dù trong lòng Trương Tiểu Tả nghi ngờ, thế nhưng khi cô bị Đường
Thời ra lệnh, lập tức thu hồi vẻ mặt kinh ngạc của bản thân, cung kính
gật đầu một cái, liền đi ra khỏi phòng làm việc của Đường Thời.
Trong phòng làm việc trở về an tĩnh một lần nữa, Đường Thời miễn
cưỡng dựa vào ghế làm việc, giơ tay lên, day day trán mình, chỉ chốc lát sau, anh liền khom người, từ trong thùng rác, nhặt tờ văn kiện mình dã
xé ra, ghép lại ở trên bàn, sau đó ở chỗ ký tên hiện ra, bên trên viết
ra cha chứ lưu loát như là rồng bay phượng múa: Cố Khuynh Thành.
Ngày thứ ba Đường Thời vào phòng làm việc, Cố Khuynh Thành vẫn không
có tới công ty như trước, trợ lý thư ký xin nghỉ cũng không cần anh phê
chuẩn, tuy trong lòng Đường Thời buồn bực rốt cuộc thì đến lúc nào mà Cố Khuynh Thành trở về công ty đi làm, nhưng từ đầu đến cuối không có mở
miệng hỏi Trương Tiểu Tả.
Chỉ là cái này khiến anh không giống như là bình thường, thường xuyên thất thần, mà cả người như ăn là thuốc nổ, tính tình trở nên nóng nảy
không gì sánh được, giống như là súng lên nòng, đụng tới ai cũng nổ
súng, không lưu tình chút nào, quả thực giống như bạo quân cổ đại khát
máu, đại khai sát giới.
Cả một buổi trưa, trong phòng làm việc của Đường Thời, ném văn kiện,
tiếng giáo huấn người, chẳng bao giờ gián đoạn, dẫn tới toàn bộ thư ký
bên ngoài bị buộc chặt thần kinh, bầu không khí xuống thấp.
Đến xế chiều, súng máy hỏa lực Đường Thời đã công kích tới Lục Nhiên, Lâm Cảnh Thần, Tô Niên Hoa và Tứ Nguyệt, vốn là bốn người không có
chuyện gì thường thường sẽ chạy sang phòng làm việc Đường Thời, nhưng
tới hai lần bị khiển trách, bốn người trực tiếp đem 30 mét quanh phòng
làm việc Đường Thời, trực tiếp trở thành cấm khu.
Đến 3 giờ chiều, bộ phận kỹ thuật xuất hiện một chút vấn đề nhỏ,
Đường Thời lại đi cho gọi người tổng thanh tra bộ phận kỹ thuật vào
phòng làm việc của mình, ước chừng mắng gần mười phút.