Đi ước chừng hơn hai trăm bước, Cố Khuynh Thành nghe được có tiếng
cửa bị đẩy ra, cô bị người lôi kéo vào trong, sau đó hai chân hai tay vị trói lại, đẩy ngã trên mặt đất.
Trên mặt đất có thứ gì đó mềm mại, Cố Khuynh Thành rơi cũng không
đau, đôi mắt bị phủ vải che như trước, ở trong bóng tối, cô nghe được
tiếng bước chân hai người một trước một sau ly rời đi, ngay sau đó có
tiếng cửa sắt bị đóng lại, cả thế giới liền yên tĩnh, qua ước chừng một
phút đồng hồ, Cố Khuynh Thành nghe thấy có một tiếng người trẻ tuổi:“Mọi chuyện tôi đã làm thỏa đáng, sau đó phải làm cái gì?”
Cố Khuynh Thành cũng không nghe thấy có người trả lời vấn đề này, cô suy đoán, chắc người đàn ông kia đang gọi điện thoại, không ngoài dự
liệu, không quá mấy chục giây, tiếng người đàn ông kia lại truyền đến: “ Được, vậy chờ thù lao gửi vào tài khoản, Tôi sẽ đi làm theo lời của
cô.”
Chắc là cúp điện thoại, Cố Khuynh Thành nghe thấy tiếng của một người đàn ông khác, giọng nói có chút du côn hỏi: “Cô ta nói như thế nào?”
”Nói cô gái này thuộc về chúng ta, để cho chúng ta tìm thêm mấy người làm cô ta...” Người mới gọi điện thoại nói được nửa, liền dừng lại, thế nhưng Cố Khuynh Thành cũng hiểu được phía sau của lời này, rốt cuộc ám
chỉ cái gì.
Rốt cuộc là người nào, dùng phương pháp tàn nhẫn ác tâm như vậy hãm hại cô?
Cô là một cô gái, đối phó với một người đàn ông còn khó khăn, huống
chi bây giờ còn bị người buộc chặt, có hai đàn ông coi chừng...
Tâm tư Cố Khuynh Thành hơi dao động, cuối cùng mở miệng, nói câu đầu
tiên từ khi bị bắt cóc tới nay, chỉ là tiếng cô mở miệng, hơi có chút
run rẩy: “Là ai phái mấy người làm điều này?”
Đầu tiên là một trận trầm mặc, ngay khi Cố Khuynh Thành cho rằng hai
người đàn ông kia không chú ý tới mình, bất chợt có một người đàn ông ở
trong đó, mở miệng nói: “Cô đắc tội người nào, chính là người đó phái
chúng tôi tới.”
”Vậy khẳng định người đó cho mấy người không ít tiền.” Cố Khuynh
Thành ép buộc bản thân bình ổn tâm tình, cô hơi mang theo vài phần
thương lượng nói tiếp: “Người đó cho mấy người bao nhiêu tiền, tôi cũng
có thể cho mấy người, mấy người thả tôi đi, tôi sẽ cho rằng chuyện này
căn bản là không phát sinh...”
Cố Khuynh Thành cũng không cảm thấy mình nói buồn cười bao nhiêu, thế nhưng hai người đàn ông kia nghe nói như thế, lại như nghe được chuyện
cười, bật cười “ha ha” , cách một lúc, người đàn ông lại nói tiếp với
cô: “Cô gái, cô thật đúng là đùa, chúng tôi làm nghề này, nghe nhiều
nhất chính là lời như vậy, trong miệng nói là chuyện gì chưa từng phát
sinh, khi hai anh em tôi xoay người sẽ bị vồ vào trong cục.”
”Tôi cam đoan tôi nói được thì làm được.”
Giọng của Cố Khuynh Thành, nói rất thành khẩn, chỉ tiếc hai người đàn ông kia cười ha ha, rồi không có để ý đến cô.
Xung quanh rất yên tĩnh, Cố Khuynh Thành không rõ ràng hai người bắt
mình đang làm những gì, thế nhưng, cô lại cảm giác được rõ ràng, hoang
mang trong cơ thể mình, càng ngày càng nặng.
Nếu như cô bị hủy ở chỗ này, cô đâu còn tư cách gả cho Đường Thời?
Trên người cô còn gánh vác trách nhiệm làm cho Cố Gia đi lên, cuối
cùng cô cũng khiến Đường Thời không còn ghét cô như vậy, buôn bán của Cố Gia cũng vừa xoay chuyển, tất cả tốt đẹp vừa mới bắt đầu, cô không thể
cứ ngồi chờ chết như vậy, để tất cả nỗ lực đổi lấy, đều thất bại trong
gang tấc.
Kỳ thực, lúc còn rất trẻ, cô cũng đã gặp qua cùng loại nguy hiểm như vậy.