Cố phu nhân vừa thấy Cố Khuynh Thành gật đầu, liền lập tức cầm lấy
điện thoại bàn ở bên cạnh, gọi cho cho Đường Gia, không đến nửa phút,
điện thoại được nghe, là người giúp việc Đường Gia, giọng Cố phu nhân
dịu dàng nói: “Tôi tìm bà Đường.
Trong chốc lát, Cố phu nhân vô cùng thân thiết mở miệng: “Bà Đường... Đúng vậy, Khuynh Khuynh vừa mới về nhà, tôi hỏi thăm ý kiến của nó...
Đúng đúng đúng, thời gian đính hôn, Khuynh Khuynh đã chọn được... Chính
là ngày 10 tháng sau, bà có muốn hỏi ý kiến A Thời một chút hay
không?... A Thời đều nghe Khuynh Khuynh?... Được rồi, cứ đặt như vậy
đặt ... Dạ dạ dạ, bọn nhỏ đi làm bận rộn, hai chúng ta thay chúng xử lý chuyện lễ đính hôn... Tốt Tốt rồi... Được rồi, Tạm biệt...Hẹn gặp lại.”
Cúp điện thoại, Cố phu nhân mặt mày hớn hở lôi kéo tay Cố Khuynh
Thành: “ Được, tất cả mọi chuyện cứ như vậy, con và A Thời còn đi làm
như bình thường, ta và bà Đường sẽ giúp các con chuẩn bị chuyện đính
hôn, với lại ta và bà Đường sẽ quyết định thời gian các con đi thử lễ
phục và chiếc nhẫn đính hôn, đúng rồi, con và A Thời còn chụp hình kết
hôn... Những thứ này vẫn cần các con thực hiện.”
Cứ như vậy, thời gian cô và Đường Thời đính hôn quyết định sao?
Cố Khuynh Thành cảm giác mình giống như đang nằm mơ, cô lén lút vươn
tay, véo bắp đùi của mình, cảm giác được đau, lúc này mới chớp mắt, phục hồi lại tinh thần.
Cô thật sự phải gả cho Đường Thời.
Cô thật sự phải thực hiện cái giấc mơ đã bị đặt trên người mình từ nhỏ.
Ngay trước đây không lâu, cô còn cảm giác cả đời này, mình sẽ bị
Đường Thời chán ghét và ghét bỏ, nhất định không có hi vọng gả cho Đường Thời .
Nhưng bây giờ, tất cả cứ sinh ra thay đổi như vậy.
So với Cố Khuynh Thành không kịp phản ứng, Cố phu nhân lại đã sớm đem tin chấn phấn lòng người tiêu hóa nhiều lần, tất cả mọi việc đều xác
định, cuối cùng bà yên lòng, lúc này mới bắt đầu dặn dò Cố Khuynh Thành: “Khuynh Khuynh, mặc kệ trước kia con và A Thời có đi đoạn đường mạo
hiểm, tóm lại bây giờ tốt rồi, con sẽ vẫn gả cho A Thời.”
”Mẹ rất vui, thế nhưng mẹ còn muốn nhắc nhở con, cái hôn nhân này con sẽ phải coi chừng tốt, từ nay về sau, con chẳng những phải hầu hạ Đường Thời tốt, còn phải ở trước mặt của bà Đường sắm vai một con dâu tốt,
đương nhiên, không đơn thuần là bà Đường, con cũng phải đối với người
của Đường Gia tốt, còn có... Khuynh Khuynh, tuy là bà Đường nói, con và A Thời có thể muộn sinh đứa bé hai năm, thế nhưng, con cũng phải sớm sinh đứaa bé, có đứa bé, hôn nhân con và A Thời mới thực sự ổn định...”
Cố Khuynh Thành mãi cho đến khi ăn cơm tối xong, trở lại phòng ngủ
của mình, bên tai mới yên tĩnh lại, sau đó cô mới có thể từ từ tiêu hóa
những chuyện tối nay liên tiếp phát sinh.
Đầu tiên là ở trong bệnh viện gặp phải Trần Mặc Thâm, sau đó Đường
Thời ở trên xe nói với cô một câu kia “Xem ra, đến lúc rồi”, rồi đến
thời gian cô và Đường Thời đính hôn.
Tất cả mọi chuyện, phát sinh còn đặc sắc hơn so với một giấc mơ.
Tuy Cố Khuynh Thành vẫn rất muốn gả cho Đường Thời, cũng vẫn luôn đưa cái này trở thành mục tiêu trong mơ của bản thân.
Thế nhưng lúc này thực hiện được, trong lòng của cô, tràn ngập các loại nghi hoặc.
Tại sao Đường Thời bất chợt muốn cưới cô?
...