Nam Thần Công Lược Hệ Thống

Chương 20: Chương 20




Đệ nhị thập chương

“Cậu không thể lấy ở trong hộp để ăn sao!” Hạ Lăng nhìn thấy chỗ hộp rơi xuống tràn ra tương salad cùng với bột cá trộn với bạch tuộc chiên, liền nhịn không được đau lòng một trận. Này vẫn chưa ăn xong a! Mua tới tám cái, hắn mới ăn có năm! QAQ còn ba cái rơi trên mặt đất! Đau khổ, quá đau khổ, quá đau khổ, làm sao bây giờ! Phó Hàn ôm lấy cổ của Hạ Lăng, chân thành cười hì hì an ủi “Cùng lắm thì… mua cho cậu thêm một hộp.”

Hạ Lăng tự nhận là người có nguyên tắc, nhưng ở trước mặt đồ ăn, nguyên tắc của hắn đều biến thành tro tàn, gó thổi qua sẽ không thấy bóng dáng nữa “Ít nhất là mua thêm hai hộp.”

“Không thành vấn đề.” Phó Hàn vì lấy lòng Hạ Lăng nói có thể mua hai hộp, cộng thêm những thứ mua trước đó, lần này xuất môn ước chừng y đã tiêu hơn năm trăm. Hạ Lăng cả đêm không thể ăn nhiều đồ vật này nọ như vậy, cho nên quyết định đem về ký túc xá, vì phòng ngừa mấy thứ này thời điểm trèo tường sẽ bị làm hư, Hạ Lăng còn đặc biệt để cho Phó Hàn ở bên ngoài chờ mình, bản thân trước xoay người, sau đó từ trên tường đem qua.

Phó Hàn một câu cũng chưa nói, Hạ Lăng coi như y cam chịu, dựa theo phương pháp đi ra như thế nào thì đi vào như vậy, lập tức liền xoay người vào phía trong tường, vừa định bảo Phó Hàm đem đồ ăn đưa qua, liền thấy cả người của Phó Hàn đứng ở trên tường vây, thân người ngồi chồm hỗm cúi đầu cười tủm tỉm nhìn mình. Tóc trên đầu của y có điểm loạn, nguyên bản ánh mắt được tóc che khuất dưới tình huống như vậy khiến cho màu mắt rám nắng bại lộ trước mặt của Hạ Lăng.

Cặp mắt màu rám nắng kia nhìn thế nào cũng cảm thấy kỳ quái, cuối cùng nghĩ nghĩ, mở miệng hỏi “Ánh mắt của cậu trời sinh chính là màu rám nắng? Phó Hàn thời điểm nhảy xuống tường vây nghe được vấn đề này của Hạ Lăng, thành thực trả lời, “Đương nhiên không phải, đây là kính áp tròng đổi màu. Màu mắt bản của tôi là màu vàng, bởi vì cảm giác rất kỳ quái, cho nên tìm biện pháp để che giấu.”

Thực khốc! Màu mắt màu vàng! Hạ Lăng từ xưa tới nay đều chưa từng thấy qua người có ánh mắt màu vàng, xuất phát từ tò mò, hắn hỏi Phó Hàn có thể hay không bỏ xuống kính áp trong để hắn nhìn một cái xem ánh mắt nguyên bản của y. Phó Hàn thực sảng khoái đáp ứng. Hai người bước nhanh trở về ký túc xá, Hạ Lăng vừa tiến vào trong cửa của ký túc xá cầm lấy đống to các túi nhựa ở trong tay của Phó Hàn, tùy tiện đặt tại trên bàn, khẩn cấp muốn nhìn bộ dạng của Phó Hàn sau khi gỡ xuống kính áp tròng đổi màu.

Phó Hàn đi tới bên giường của Hạ Lăng, nhẹ nhàng ngồi xuống, tóc bị y đẩy ra kia làm lộ ra đôi mắt màu rám năng, không hề chớp nhìn về hướng Hạ Lăng, một chút cũng không có ý tứ muốn lấy kính áp tròng xuống. Hạ Lăng thấy thể giống như tên nhà quê chọc chọc mặt của Phó Hàn, “Nhanh lên, mau gỡ xuống nha.” Phó Hàn mày nhướng một cái, ngón tay thon dài chỉ chỉ gò má trên mặt mình, sau đó không hài lòng, ngược lại hướng về phía môi của mình chỉ “Này, hôn một cái liền cho cậu xem.”

Hạ Lăng thật không biết Phó Hàn người này rốt cuộc làm cái quỷ gì, độ hảo cảm mới 10 sẽ đòi hôn, vậy độ hảo của cậu tới 100 còn không bay thẳng luôn lên bầu trời đi! Hỗn đản! Hạ Lăng rất nhanh ở trên môi của Phó Hàn hôn xuống, sau đó đứng thẳng dậy “Tôi hôn cũng đã hôn, cậu mau tháo xuống.”

[Player ngươi nhầm rồi a, kỳ thật độ hảo cảm của Phó Hàn đã vượt qua 10, trước đó độ hảo cảm đã tăng thêm 5. Tổng độ hảo cảm này là bởi vì gộp cả hai cái nhân cách Hạ Lăng cùng [Hạ Lăng], chứ mà nói đúng ra, Phó Hàn đối với nhân cách Hạ Lăng độ hảo cảm đã lên tới 70 rồi. Bởi vì bản ghi chép của ta là độ hảo cảm của Phó Hàn đối với toàn bộ [Hạ Lăng], nhưng mà Phó Hàn đối với nhân cách [Hạ Lăng] độ hảo cảm là – 100, cho nên hiện tại tổng hảo cảm mới chỉ có 15 thôi.]

Không đúng a, chiếu theo lời nói của mày, triệt tiêu lẫn nhau không phải độ hảo cảm phải là – 30 sao?

[Player thật sự rất ngu ngốc, cậu đã quên bản thân dùng 700 tích phân để tiêu trừ độ hảo cảm âm điểm sao? Công cụ tiêu trừ độ hảo cảm âm điểm kỳ thật chỉ tiêu trừ độ hảo cảm của Phó Hàn đối với [Hạ Lăng] mà thôi. Cộng thêm độ hảo cảm của Phó Hàn đối với Hạ Lăng chia làm độ hảo cảm phụ khi gia tăng tới 0 cùng với độ hảo cảm sau khi gia tăng, tổng cộng là được 70.]

Cho nên theo như cách nói của mày, nếu [Hạ Lăng] không có ý thức, như vậy Phó Hàn đối với thân thể này độ hảo cảm có thể gia tăng không chỉ 15.

[Có thể nói là như vậy (⊙w⊙)]

Chính là độ hảo cảm của Phó Hàn đối với tao đã tới 70 rồi, mà đối với thân thể này tổng độ hảo cảm mới 15. Tao đây nếu độ hảo cảm xoát tới 100 liền không thể tăng thêm, vậy không phải tổng độ hảo cảm không phải sẽ không gia tăng rồi sao?

[Bởi vì lo lắng tới như vậy, cho nên tôi đã đem độ hảo cảm riêng của Player tăng tới hạn mức cao nhất là 155, như vậy cậu sẽ không có vấn đề.]

…… Mày sẽ không thể trực tiếp đem độ hảo cảm của tao điều chỉnh thành tổng độ hảo cảm được sao?

[╮(╯▽╰)╭ Không thể đâu Player, như vậy rất tiện nghi cho cậu.]

Đồ thích hãm hại!

Bởi vì thời gian tạm ngừng, Phó Hàn không nhận ra được Hạ Lăng không thích hợp, y thập phần thuần thúc gỡ xuống kính áp tròng đổi màu ở trên mắt. Thời điểm mở mắt lần nữa, một đôi mắt màu vàng, ánh mắt dị thường xinh đẹp cũng hiện ra trước mắt của Hạ Lăng. Màu mắt vàng thực sự thích hợp với Phó Hàn. Hạ Lăng cũng không biết vì cái gì, ở thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy đôi mắt này liền yêu thích nhan sắc này.

Hắn dường như si mê vươn tay ra, xoa xoa khóe mắt của Phó Hàn, khóe mắt Phó Hàn mang theo ý cười nhìn Hạ Lăng. Cặp mắt đồng tử màu vàng kia bên trong hiện ra ảnh ngược khuôn mặt của Hạ Lăng, nhìn ở gần như vậy, Hạ Lăng liền có cảm giác được đôi mắt kia ôn nhu tới mức có thể nhỏ ra nước.

Sau khi phản ứng lại, nhớ tới bản thân nhìn Phó Hàn tới ngây người, Hạ Lăng cả người không tốt lắm. Mặt đỏ lên, lung tung ngồi ở bên người của Phó Hàn, cầm lấy đồ ăn mua về đặt ở trên bàn hướng trong miệng mạnh mẽ nhai, cả quai hàm lẫn cổ bị nhét tới đầy. Phó Hàn vonw tay chọc chọc quai hàm của Hạ Lăng, y thậm chí còn có thể cảm giác được Hạ Lăng bởi vì nhai nuốt mà sinh ra run run rất nhỏ.

Tựa như dưỡng một tiểu động vật giống nhau, Phó Hàn bị ý tưởng này của bản thân làm cho tức cười. Nếu Hạ Lăng người này thật sự có thể lấy động vật để hình dung, cũng là cái loại động vật ở ngoài nhìn qua dịu ngoan đáng yêu nhưng kì thực giấu diếm răng nanh. Là loại sinh vật nguy hiểm ở thời điểm bạn không kịp phòng bị sẽ cho bạn một kích trí mạng.

Phó Hàn đứng lên, từ trong tay của hắn rút ra bánh quy hắn đang định bỏ vào miệng “Như vậy, ngủ ngon, Hạ Lăng.”

Ở trong ánh mắt phẫn nộ của Hạ Lăng, y đem miếng bánh quy kia ném thành một đường parabol cho vào trong miệng…

Đáng chết, vì cái gì mà lại là vị ô mai y ghét nhất!

….

Bởi vì cả đêm hai lần bị đoạt thức ăn ngay trước miệng hỗ mà Hạ Lăng cực kỳ tức giận. Cầm lấy đồng đồ nướng linh tinh đã được gói lại liền dùng sức ăn a ăn. Thẳng tới khi cửa ký túc xá bị đẩy ra, một thân ảnh dị thường cao lớn từ ngoài cửa đi vào.

Hạ Lăng nâng lên mí mắt nhìn thoáng qua người mới tới, lúc sau thiếu chút nữa bị dọa, cá nướng trên tay thiếu chút nữa bị rơi xuống trên mặt đất. Đi vào cửa là một nam sinh, vừa ngửi thấy hương vị của các loại đồ ăn, nhất là mùi đồ nướng, đặc biệt nặng nề. Anh ta mắt sắc lập tức phát hiện Hạ Lăng ở bên trong ổ chăn của mình đang mạnh mẽ ăn cái gì đó, anh xông lên phía trước cướp lấy cá nướng trên tay của Hạ Lăng, sau đó ném vào trong thùng rác “Cậu điên à? Sao lại ăn như đồ không tốt như vậy?”

Nam sinh hiển nhiên bộ dạng là thực lâu chưa được ngủ một giấc ngon, quầng mắt bên dưới thâm một cách lợi hại, một đôi ánh mắt màu hổ phách không tốt nhìn Hạ Lăng chột dạ. Nam sinh này chính là bạn cùng phòng của hắn, khụ khụ, nói rõ ràng một chút, kỳ thật là bạn cùng phòng của [Hạ Lăng] kiêm trúc mã, Ngô Triết. Là người rất có tiền, thành tích học tập lại siêu tốt. Vốn có thể ra đại học nước ngoài để học, nhưng mà sau khi nghe ngóng thấy [Hạ Lăng] muốn tới Học viện St. Timya, anh không nói hai lời liền chuyển trường học đi theo [Hạ Lăng].

Thời điểm trước vì Ngô Triết mà không ai dám ở trước mặt anh khi dễ Hạ Lăng, đều là sắc mặt tương kính như tân (tôn trọng lẫn nhau), bởi vì loại người bệnh thần kinh như Ngô Triết bọn họ không thể trêu chọc vào. Ngô Triết bảo hộ [Hạ Lăng], bảo hộ tới độ ai dám chạm vào cậu thì sẽ đem gia nghiệp của người đó đâp nát, nói trắng ra là một tên thần kinh thà làm ngọc vỡ.

Ngô Triết không biết bản thân mình tồn tại, vạn nhất để lộ ra sẽ có thể gặp phiền phức. Hạ Lăng chỉ có thể làm bộ dạng của [Hạ Lăng], tận lực giả bộ yếu nhược một chút, không để cho Ngô Triết nhận ra có gì không thích hợp “Thực xin lỗi… tớ chỉ là…” Ngô Triết thở dài một hơi, đem đồ gì đó ở trên bàn nhìn kĩ một lần, lấy những đồ ăn mà anh cho là không tốt đều ném vào trong thùng rác “Cậu đói bụng cũng không thể mua nhiều như vậy để ăn, ăn tới bệnh thì phải làm sao?”

Tôi không tin hai người các người không có quan hệ đặc biệt gì mới có quỷ a!

Ngô Triết thật ra sẽ không hỏi Hạ Lăng mấy thứ này là ở đâu mua tới, anh thậm chí còn không có hoài nghi Hạ Lăng vì cái gì mà lại có tiền để mua nhiều đồ ăn như vậy. Anh duỗi thắt lưng một cái, trở lại trên giường của mình nói ngủ ngon, hơn nữa cảnh cáo Hạ Lăng không được lại ăn nhiều những đồ vật này nọ, sau đó thì đi ngủ. Hạ Lăng nhìn dáng vẻ của anh cũng biết mấy ngày nay anh hẳn là đã mệt muốn chết. Theo như lời nói của Ngô Triết, anh kỳ thực rất ít khi đi học, cũng rất ít khi trở về trường học, nếu không phải vì [Hạ Lăng] thì anh cản bản sẽ không tới.

Ngô Triết nói anh ở ngoài trường làm người mẫu chụp ảnh cho tạp chí, bên ngoài vì có quá nhiều việc cho nên anh thường từ trường học chạy qua chạy lại hai bên. Sau cùng vì thật sự vội quá, mỗi ngày chỉ có thể thức tới khuya, đôi khi thậm chí vài ngày cùng không ngủ. Cũng không biết làm người mẫu chụp ảnh tạp chí có gì lại bận như vậy a, Hạ Lăng liền đem bánh quy, bánh mì cùng một ít đồ ăn lặt vặt còn chưa bị Ngô Triết ném đi, toàn bộ đều cất vào cái hộp để bên trong rương chứa hành lý, đóng kín xong để chuẩn bị ngày mai ăn.

….

Mấy ngày nay Phó Hàn biểu hiện đều vô cùng kỳ quái, tan học lại còn thật sự ôn tập, đi học ghi chép không thiết một chữ, không đánh nhau, không trốn học, đi học không ngủ gật, nghiễm nhiên một bộ dáng học sinh ưu tú ngoan ngoãn.

Hạ Lăng cảm thấy được Phó Hàn là thân thể bị ai đó nhập vào, bằng không như thế nào sẽ từ kẻ nhìn thấy sách liền muốn xé nó trở thành một một con mọt sách không có sách không sống được. Thẳng tới thời điểm gần cuối thi cuối kỳ, Phó Hàn đem Hạ Lăng từ trong góc kéo tới hành lang lớp học, vẻ mặt nghiêm túc đem Hạ Lăng vây ở góc hai vách tường, mặc cho Hạ Lăng muốn trốn như thế nào cũng không thoát được. Cuối cùng nhịn không được túm lấy tóc của Phó Hàn một phen, “Cậu muốn làm gì? Hiện tại là thời gian tự học buổi tối, chạy loạn mà bị bắt thì sẽ bị đánh dấu xử phạt.”

Học viện St. Timya chính là đáng ghét thế, tới gần thi học kỳ còn có tự học buổi tối, tất cả các học sinh đều phải tới lớp. Nếu phát hiện ra không tới hoặc là bỏ trốn, toàn bộ bắt lại, trước hết bất chấp tất cả cho bạn một cái trừng phạt nhớ đời. Phó Hàn đem đầu tựa vào trên vai của Hạ Lăng, chần chờ một hồi sau đó mới nói “Cậu để cho tôi đọc sách chính là vì muốn tôi ở cuộc thi đạt được thành tích tốt, trở thành một học sinh ưu tú sao?”

“Đúng vậy.”

“Kia không bằng như vậy đi. Tôi ở kì thi học kỳ này đạt được thành tích tốt, cậu phải đáp ứng tôi một yêu cầu, thế nào?”

… Hình như cậu trước đáp ứng tôi sẽ ngoan ngoãn đọc sách đi? Hiện tại cậu như vậy là muốn tiến một tấc lại tiến thêm một bước phải không? Hạ Lăng rất muốn cự tuyệt yêu cầu này, nhưng mà trong tâm tư có một chút không đành lòng, dù sao mình mới là người buộc người ta đọc sách trước. Hắn suy một lúc sau đó mới gật gật đầu “Được rồi, không được đề ra yêu cầu quá phận là được.”

“Vậy cậu có thể yên tâm, tuyệt đối sẽ không.” Phó Hàn cũng không biết bởi vì nguyên nhân gì mà đem kính áp tròng bỏ xuống, cặp mắt màu vàng ở dưới tóc mái kia như ẩn như hiện. Hạ Lăng ho nhẹ một tiếng, Phó Hàn mới buông ra đôi tay đang giam cầm Hạ Lăng, giữ chặt Hạ Lăng liền kéo hắn trở về phòng học.

Sau khi kết thúc kỳ thi học kỳ lần nay sẽ có một kỳ nghỉ, đại khái là là khoảng hai tháng. Học viện St. Timya tốt chính là ở điểm này, có thể cho bạn ngày nghỉ thì sẽ không kéo dài. Trong mấy ngày chờ đợi thành tích, Ha Lăng vẫn như cũ vui chơi giải trí xong liền ngủ, Ngô Triết cũng bởi vì có việc nên không tham gia kỳ thi học kỳ, cũng sẽ không trở về. Phó Hàn ngoài mặt thực bình tĩnh, nhưng mà trong lòng một mực lo lắng nếu bản thân thi không tốt thì nên sao bây giờ.

Ngày có kết quả thành tích, tất cả mọi người choáng váng. [Hạ Lăng] như trước đứng nhất toàn bộ khối không sai, đứng thứ hai không biết, đứng thứ ba thế nhưng lại là Phó Hàn! Cùng người đứng đầu của [Hạ Lăng] còn kém 5 điểm, bảng thông báo thành tích viết rạnh mạch, không ai dám nghi ngờ. Ánh mắt mọi người đều nhất trí quay đầu về hướng Phó Hàn liền ngay cả bản thân cũng không dám tin tưởng thành tích của mình…

Này không phải giả… Đây là thật… Y thực sự làm được…

[Hạ Lăng] đứng ở bên người Phó Hàn, thấy đứng thứ ba là tên của Phó Hàn, cũng cả kinh, sau đó thần tình hưng phấn giữ chặt tay của Phó Hàn, “Phó Hàn, cậu giỏi quá!” Bị [Hạ Lăng] bắt lấy tay, thế nhưng Phó Hàn trong một giây như vậy cảm thấy được dị thường khó chịu. Đây không phải là Hạ Lăng, không phải là cái người kia… Y muốn thấy không phải là sự chúc mừng của [Hạ Lăng], mà là Hạ Lăng!

Nhịn xuống ý tưởng muốn túm lấy bả vai của [Hạ Lăng], đem cái tên vô lại Hạ Lăng kia kéo ra, Phó Hàn lẳng lặng chờ đợi tới hơn sáu giờ buổi tối.

Hạ Lăng cũng biết hôm nay công bố thành tích, cho dù không dựa vào tầm mắt của [Hạ Lăng] thì hắn cũng biết được thành tích thi của Phó Hàn tốt lắm, bởi vì thanh âm hệ thống thông báo vang lên đã nói cho hắn biết kết quả ╮(╯▽╰)╭

[Chúc mừng Player hoàn thành nhiệm vụ chính 2: Làm cho Phó Hàn từ học sinh cá biệt trở thành học sinh ưu tú, thưởng cho 5000 tích phân.]

[Trước mắt tổng tích phân của Player là 32000.]

[Hiện tại mở ra nhiệm vụ chi nhánh 3: Ở trong kỳ nghỉ hai tháng này kết thúc nhiệm vụ, thưởng cho 5000 tích phân.

Mở ra nhiệm vụ chi nhánh 4: Trong lúc làm nhiệm vụ chi nhánh 3, tiếp tục làm bạn với Phó Hàn, thưởng cho 2000 tích phân.

Nhiệm vụ chi nhánh 5: Đang trong chờ đợi ban bố…]

Bởi vì ngày nghỉ bắt đầu cùng với ngày công bố thành tích, Phó Hàn lôi kéo Hạ Lăng dẫn hắn rời khỏi trường học. Hạ Lăng hỏi y đi đâu, Phó Hàn cũng không đáp. Dù sao có nhiệm vụ, trong hai tháng này tuyệt đối là bị cột chung với Phó Hàn, Hạ Lăng cũng không hỏi nhiều. Phó Hàn đem Hạ Lăng đưa tới Z thị, tìm một khách sạn ở khu phố tung tâm, thuê hai gian phòng liền ở lại.

Tuy rằng không biết Phó Hàn muốn làm gì, bất quá Hạ Lăng chỉ cần có thể được ăn, hết thảy đều có thể đồng ý. Bữa tối là bò bít-tết, Hạ Lăng lập tức chọn phần ba người, Phó Hàn bắt đầu cảm thấy may mắn là bản thân có tiền có thể nuôi được Hạ Lăng. Người bình thường đúng thật là nuôi không nổi loại cật hóa này.

(cật hóa: người vô cùng ham ăn)

Giúp Hạ Lăng cắt một phần bít-tết, Phó Hàn mới nhớ tới [Hạ Lăng] buổi sáng sẽ xuất hiện, nhất thời liền cảm thấy được kế hoạch của mình bị ngâm nước. Y mang theo một chút giống như thỉnh cầu mở miệng nói, “Ngày mai cậu có thể hay không ở đây cả ngày? Tôi nói là đừng để cho [Hạ Lăng] xuất hiện…”

Hạ Lăng không có đáp, thật ra là lúc trước hệ thống đã nói với Hạ Lăng trong hai tháng này không cần phải cùng với [Hạ Lăng] tranh đoạt quyền khống chế thân thể, bởi vì dể cho nhiệm vụ có thể nhanh chóng hoàn thành, hệ thống đã trợ giúp hắn ngăn chặn ý thức của [Hạ Lăng]. Cho nên trong khoảng thời gian này chỉ cần tâm tư đặt ở trên người mục tiêu công lược là Phó Hàn là được.

Hạ Lăng ăn xong tất cả sau đó mới tựa ở trên ghế thản nhiên mở miệng nói: “Chuyện này cậu an tâm, tôi đã nghĩ biện pháp ở trong hai tháng này không để cho [Hạ Lăng] xuất hiện, cho nên ngày mai tôi vẫn có thể ở đây.]

Phó Hàn lúc này mới cười đem một cái gói lớn đặt ở trên ghế dựa bên cạnh đưa cho Hạ Lăng, “Ngày mai mặc quần áo này, yêu cầu của tôi rất đơn giản, ngày mai cậu phải đi theo tôi cả ngày.” Nhìn qua bộ dáng hình như rất đơn giản, Hạ Lăng thực sảng khoái đáp ứng, tiếp nhân gói lớn trong tay của Phó Hàn, vừa định mở ra xem đã bị Phó Hàn ngăn lại “Trước đi cùng tôi ra ngoài mua sắm.”

Z thị xem như là lớn nhất trong toàn bộ tỉnh, bên ngã tư đường người tới người đi nơi nơi có thể thấy được kiến trúc với lóe lên ánh đèn nê-ông, xe cộ đâu ra đấy chạy tới lui. Phó Hàn mang theo Hạ Lăng đi tới công viên nổi tiếng nhất ở Z thị, nghĩ như thế nào Phó Hàn cũng sẽ không nói cho Hạ Lăng biết công viên này nổi tiếng là nơi dành cho tình nhân.

Công viên tình nhân buổi tối trên đường có đèn màu trắng được trang trí được làm bằng đá, cuối đường thẳng tuốt nối liền và thông nhau với con đường dẫn tới hồ ở trung tâm công viên. Trong hồ dường như được rắc cái gì đó tựa như bột phấn huỳnh quang, thời điểm buổi tối phát ra những tia sáng màu sắc, xinh đẹp tới mức có chút không chân thật. Cá chép bơi qua bơi lại ở những khe đá cùng tia sáng màu sắc rực rỡ trong hồ, ngẫu nhiên cúi đầu còn có thể bắt giữ được những bọt khí mà chúng nó nhả ra.

Nghe nói có rất nhiều đôi tình nhân thích tới bên hồ này để bày tỏ, có lời đồn rằng chỉ cần ở tại bên hồ bày tỏ thì đôi tình nhân ấy có thể hạnh phúc bên nhau mãi mãi. Chính là Hạ Lăng không biết, Phó Hàn cũng không tính toán nói cho Hạ Lăng. Y nắm tay của Hạ Lăng đi tới bên hồ, thanh âm mang theo một tia khẩn trương khàn khàn, “Hạ Lăng, tôi thích cậu…”

Không biết Phó Hàn vì cái gì mà sẽ thổ lộ, nhưng mà Hạ Lăng vẫn thật vui vẻ tiếp nhận. Dù sao đây vẫn là lần đầu tiên mục tiêu công lược hướng mình thổ lộ trước, “Ừ, tôi cũng thích cậu.” Sau đó hắn đã nặng nề bị kéo vào trong một cái ôm ấm áp. Nếu như lời đồn kia là thật, như vậy y cùng Hạ Lăng có phải hay không có thể luôn luôn ở bên nhau?

[Mục tiêu công lược độ hảo cảm + 10, trước mắt tổng độ hảo cảm là 25.]

Bất quá nếu để cho Hạ Lăng biết được suy nghĩ gì đó của Phó Hàn, hắn sẽ không chút do dự cho Phó Hàn một quyền. Này nha, chính là mơ mộng hão huyền?

Hai người ở tại công viên tình nhân tới hơn rạng sáng một chút, Hạ Lăng thật sự buồn ngủ không chịu được, Phó Hàn đành bất đắc dĩ phải mang Hạ Lăng về khách sạn. Vốn đang nghĩ muốn đòi lấy một cái hôn, lại bị Hạ Lăng nhốt ở ngoài cửa, thiếu chút nữa cùng với cánh cửa tiếp xúc thân mật. Phó Hàn mang theo oán khí đầy người mà trở về phòng của mình, căm giận nghĩ ngày mai nhất định sẽ phải đòi lại toàn bộ mới được.

Đợi cho tới sáng sớm hôm sau, Phó Hàn lại bắt đầu tới gõ cửa phòng của Hạ Lăng. Hạ Lăng quăng một cái gối lên trên mặt cửa, chợt nghe thấy Phó Hàn ở ngoài quát, “Hạ Lăng, cậu là nghĩ muốn đổi ý phải không?”

[Player chú ý, mục tiêu công lược giá trị hắc hóa + 40, trước mắt tổng giá trị hắc hóa là 40.]

F*ck! Hạ Lăng cũng không dám ở lại trên giường, ôm đồm đứng dậy đi về hướng gói lớn mà trước đó Phó Hàn đưa cho mình liền hướng ở ngoài cửa hô một tiếng “Chờ, tôi lập tức sẽ ra.” Nghe được trả lời của Hạ Lăng, Phó Hàn lúc này mới an tĩnh không đem cánh cửa trở thành tình địch để mà gõ nữa.

Vội vàng chạy tới trong phòng trắm đánh răng rửa mặt, nhân tiện vọt vào tắm một cái, Hạ Lăng cả người sảng khoái mở ra gói lớn liền nhìn thấy bên trong kia là một bộ quần áo cùng quần màu trắng, lúc sau đó thay xong còn phát hiện rất vừa người. Cũng không cảm thấy có điểm nào không đúng, thẳng tới khi hắn mở cửa ra, thời điểm nhìn thấy quần áo mặc trên người của Phó Hàn kia…

“Đây là quần áo tình nhân?” Hạ Lăng thiếu chút nữa chân trượt mà ngã trên mặt đất, bởi vì Phó Hàn mặc bộ quần áo kia cùng bộ quần áo của mình nhìn qua thì thấy giống nhau, nhưng vẫn có điểm không đồng nhất. Người mắt tinh liền lập tức có thể nhìn ra bọn họ mặc chính là quần áo tình nhân a (╯‵□′)╯︵┻━┻

Phó Hàn giống như chấn an sờ sờ đầu của Hạ Lăng: “Đã nói là đi theo tôi một ngày, bảo cậu mặc quần áo tình nhân thì làm sao. Đi thôi, đã muộn rồi.” Đợi cho khi hai người đi tới công viên giải trí lớn nhất Z thị, Hạ Lăng mới hiểu được Phó Hàn nói muộn là có chuyện gì. Bởi vì chậm thêm một chút nữa công viên giải trí liền sẽ đóng cửa. Z thị này công viên giải trí từ sáu rưỡi sáng bắt đầu mở cửa, tới đúng bảy giờ đúng thì đóng cửa. Người ở bên trong có thể ở lại chơi muộn nhất tới mười một giờ, khi công viên giải trí ngừng hoạt động mới thôi. Nửa đường tùy thời có thể đi ra, nhưng mà sau khi ra ngoài liền vào không được.

orz có rất nhiều người còn hẹn hò tới chơi ở công viên giải trí…

Người tới công viên giải trí hôm nay đặc biệt nhiều, đại khái là bởi vì nguyên nhân là ngày nghỉ đã tới, rất nhiều cha mẹ mang theo đứa nhỏ hoặc là tình thân tới công viên giải trí muốn ở trong này vui vẻ vượt qua một ngày. Phó Hàn dẫn Hạ Lăng đi tới điểm xếp hàng bán vé gần nhất bên cạnh đu quay khổng lồ, đội ngũ xếp hàng đặc biệt dài, đại bộ phận bên trong đều là tình nhân. Phó Hàn đê cho Hạ Lăng xếp hàng trước, bản thân chạy đi mua cho Hạ Lăng cái gì đó để ăn.

Tuy rằng hiện tại là mùa đông, nhưng mà bên trong công viên giải trí cũng dị thường ấm áp, đội ngũ xếp hàng rất nhanh liền tới Hạ Lăng. Phó Hàn thay Hạ Lăng tiếp nhận vé, hai người đi lên đu quay khổng lồ, thời điểm máy móc khởi động Hạ Lăng vẫn có chút sợ hãi, lại nói tiếp hắn có chút bị chứng sợ độ cao. Bất quá quá vài phút sau hắn cũng có thể chậm rãi thích ứng được.

Khi chuyển tới độ cao nhất định, Hạ Lăng nhìn về phía ngoài cửa sổ, các phương tiện trò chơi đủ loại căn bản là không xem kịp, ở xa xa kia trên tàu lượn siêu tốc có thể nghe thấy được một đống lớn du khách đang thét chói tai, bên cạnh là nhà phao đang có không ít những đứa nhỏ nhún nhảy bày ra đủ loại tư thế, từ trên đường ray đôi tình nhân ngồi trên ‘Thuyền ánh trăng’ đối diện lẫn nhau mỉm cười. Hạ Lăng ngây người nhìn, thẳng tới thời điểm đu quay chuyển tới nơi cao nhất, Phó Hàn đột nhiên nâng lên mặt của Hạ Lăng, khiến tầm mắt của hắn chuyển qua trên mặt mình.

“Làm sao vậy?”

“Nghe nói tình nhân chỉ cần ở trên điểm cao nhất của đu quay khổng lồ hôn môi là sẽ có thể vĩnh viễn hạnh phúc, không biết có phải sự thật hay không.”

~ ~ ~ ~ ~

*đu quay khổng lồ:

vong_du_quay_london_eye_lung_linh_trong_dem_0

* nhà phao:

1.NH19

* tàu lượn siêu tốc:

100611084321-156-641

__________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.