Nam Thần Công Lược Hệ Thống

Chương 39: Chương 39




Đệ tam thập nhất chương

Thân là một kẻ cật hóa (ham ăn) lại bị cảnh cáo là không được thoải mái ăn uống, hơn nữa còn tuyệt đối không thể ăn những thứ lương thực dành cho mèo linh tinh gì đó, Hạ Lăng chỉ cảm thấy trời đều đã sụp xuống. Mặc dù hắn đã tận lực không dựa vào thói quen của mèo để vượt qua cuộc sống mỗi ngày, nhưng mà hắn vẫn có thể cảm giác được bản thân bắt đầu biến hóa, càng ngày càng có chút không bình thường.

Tỷ như trước kia hắn không thích những thứ như cầu len, bởi vì hắn cảm thấy cuộn len sẽ rất dễ dàng bị rối tung hoặc bung lỏng. Thế nhưng mà hiện tại hắn lại có thể ôm cầu len chơi cả một ngày, hoặc là có ý đồ muốn đuổi theo cắn cái đuôi của chính mình.

Nhưng mà khi hắn phản ứng lại, thời điểm ấy cảm thấy bản thân rốt cuộc có bao nhiêu ngu xuẩn, hắn mới ý thức được cảnh báo của hệ thống không phải là nói đùa. Nếu hắn cứ như vậy tiếp tục, không bao lâu nữa hắn sẽ biến thành một con mèo chính hiệu, thậm chí nghe không được thanh âm gợi ý của hệ thống, vĩnh viễn lấy hình thái của động vật để sinh hoạt tại trên thế giới này.

Tới lúc đó hắn sẽ quên mất bản thân là ai, sẽ quên đi cái tên Hạ Lăng này, quên mất một người như thế nào để tiếp tục tồn tại, hoặc là nên nói hắn có thể không cần tiếp tục không ngừng tuần hoài tìm kiếm mục tiêu công lược, không cần nghĩ phải làm sao để dùng tích phân sống lại. Đối với thân là một con mèo, hắn không cần nghĩ những việc này, cũng không cần phải nghĩ.

Nhưng mà hắn không thể, trong đáy lòng có một thanh âm rít gào, nói với hắn phải lấy lại lý trí, không thể cứ tiếp tục buông xuống như vậy. Có người đang chờ mình, rất gần rất gần, rõ ràng có thể đụng vào rồi, lại cảm giác cách xa một tầng lá mỏng, như thế nào cũng không thể chọc thủng. Tựa như trước mắt bị bịt kín một màn sương mù, hắn cứ như vậy nghiêng ngả lảo đảo sinh hoạt tại trong từng thế giới, sau đó lại bất tri bất giác rời đi.

Hạ Lăng trước kia chính là người như thế, vô tâm vô phế sống trên đời, mỗi một ngày đều có thể cười rồi vượt qua, hắn nghĩ tới bản thân có thể kiên cường, nhưng mà hắn phát hiện trong lòng của mình, kỳ thực rất yếu ớt, tựa hồ đụng một cái liền sẽ vỡ tan. Hắn không thể dừng bước như vậy, một khi bắt đầu liền không thể quay đầu lại, cũng sẽ không cho hắn cơ hội đề có thể quay đầu.

….

Hạ Lăng có một giấc mộng, trong mộng có một người gọi tên của hắn, thanh âm nghe hay lắm, tựa như hồng tửu đậm đặc, khiến cho người ta say mê, nhưng cố tình lại mang theo một tia thống khổ và đau thương.

Trước mắt là vô tận hắc ám, Hạ Lăng chỉ có thể liều mạng chạy về phía trước, muốn truy tìm thanh âm kia, kết quả đổi lấy chính là hắc ám, hắc ám, và cũng chỉ có hắc ám. Đột nhiên cảm giác được ở phía sau có một đôi tay lạnh lẽo khác hẳn với người bình thường nhẹ ôm lấy thắt lưng của chính mình, Hạ Lăng nghĩ muốn quay đầu, lại phát hiện bản thân như thế nào cũng không thể động đậy được.

Cảm giác lạnh như băng từ phía sau lưng truyền tới khiến cho Hạ Lăng run rẩy, loại cảm giác này giống như cơ thể của bạn bị trói lại trên một khối băng lớn, sau đó đem bạn nhét vào trong phòng ướp lạnh. Chủ nhân của đôi tay đem đầu tựa vào trên vai của Hạ Lăng, Hạ Lăng thậm chí không có cảm giác được không khí dao động trên đầu vai, giống như trừ bỏ hắn ra, nơi này căn bản không có bất luận kẻ nào.

Cảm giác ẩm ướt trơn nhẵn lạnh lẽo từ vành tai truyền tới, như có thứ gì đó đang liếm lấy vành tai của mình, khiến cho Hạ Lăng sinh ra suy nghĩ giãy dụa muốn chạy trốn. Người nọ đem Hạ Lăng ôm càng thêm chặt, cuối cùng lại bắt đầu dùng răng nhẹ nhàng cắn ở trên lỗ tai của Hạ Lăng.

Vốn tưởng rằng bản thân sẽ bị đông chết thời điểm trong giấc mộng, Hạ Lăng bị một cảm giác đau đớn đột ngột truyền tới đánh thức khỏi giấc mộng. Mở mắt, ánh mắt hắn đầu tiên liền thấy được hàn quang lóe lên từ dao gọt hoa quả không biết lấy được ở nơi nào trên tay của Tiêu Lạc.

Q 口Q mẹ nó! Nơi này không phải là bệnh viện tâm thần sao! Vì cái gì sẽ để lại cho Tiêu Lạc thứ đồ nguy hiểm như vậy a! Cha của y là não tàn sao! Không biết loại người có khuynh hướng tự hại tới bản thân này tuyệt đối không được cho đụng vào những thứ đồ vật gì đó sắc nhọn hay sao!

Tiêu Lạc thấy Hạ Lăng tỉnh, đôi mắt bị che ở dưới tóc mái trên trán kia chớp chớp, khiến cho đôi lông mi dài kia lưu lại trong không trung một độ cong thực đẹp: “Ai nha, làm đau mày sao? Không quan hệ, chỉ cần tao nhẹ nhàng cho mày một dao, mày sẽ cảm giác được tốc độ chảy máu càng dễ khiến cho mày để ý hơn so với sự đau đớn.”

Bệnh thần kinh a! Nam thần, cầu anh nhanh đi uống thuốc QAQ! Anh vì cái gì lại buông tha trị liệu a! Anh rõ ràng còn có thể cứu được! Anh hoàn toàn có thể tin tưởng vào trợ giúp của tôi!

Hạ Lăng hoàn toàn không dám chơi đùa cùng với Tiêu Lạc đang cầm theo vũ khí, hơn nữa chân trái phía trước của hắn đã bị Tiêu Lạc cho một dao, lông ở nơi đó đã bị nhuộm thành màu đỏ, dính lại cùng một chỗ, hơi động một chút thôi chính là đau tới tận xương.

Không có cách nào chính diện chống lại kẻ bị bệnh thần kinh, Hạ Lăng căn bản không biết nên phải làm gì bây giờ, hơn nữa hệ thống cố tình vào lúc này giả chết! Hạ Lăng chỉ có thể ôm một tia kỳ vọng, chờ sống qua được thời kì Tiêu Lạc phát bệnh, y có thể hay sẽ trở nên không bình thường một chút.

Nhưng mà nếu thật như vậy, Tiêu Lạc đã không được cho là một máy bay chiến đấu bệnh thần kinh (bệnh thần kinh nặng). Y nhìn thấy Hạ Lăng từng bước nhỏ lui về phía sau vài bước, cảm giác được Hạ Lăng sợ hãi, y phất phất dao hoa quả trên tay, sau đó hướng trên tay mình cắt xuống một dao, máu tươi nháy mắt liền từ miệng vết thương chảy ra.

“Này, mày xem, tuyệt không đau.” Tiêu Lạc đưa tay ra đặt ở trước mặt của Hạ Lăng, máu tươi theo cánh tay của y từng chút một rơi trên mặt bàn, nhìn kỹ thuật dùng dao như thế, rõ ràng là đã làm qua không biết bao nhiêu lần. Nhưng chính là bởi vì như vậy cho nên hắn mới sợ có được hay không! Chiếu theo người bị bệnh thần kinh bình thường mà nói, chỉ cần tùy tiện cho bạn mấy dao, sau đó bạn liền ra đi.

Nhưng mà loại người giống như Tiêu Lạc này mới càng làm cho người ta cảm thấy đau trứng. Y có thể tìm ra cách cắt làm sao càng khiến cho đối phương thêm đau đớn hơn, khiến cho máu của đối phương không ngừng chảy ra. Mắt thấy Tiêu Lạc cầm dao để sát vào chính mình, Hạ Lăng nhìn nhìn khoảng cách giữa cái bàn cùng giường, sau đó nhảy lên. Thời điểm rơi vào trên giường ngoài bị lăn mấy vòng ra thì không có bị thương gì cả.

Tiêu Lạc thấy Hạ Lăng chạy cũng không giận, cầm dao lên, mặc kệ trên tay vẫn còn chảy máu liền trực tiếp hướng về phía chiếc giường mà đi tới. Hạ Lăng cũng không dám kéo dài, bằng không cái tên Tiêu Lạc bệnh thần kinh này sẽ bởi vì chảy máu quá nhiều mà tử vong. Tìm không ra phương pháp xử lý tốt, hắn vội vã ở trên giường chạy đi chạy lại cắn đuôi của chính mình, lại không ngờ bản thân còn cắn chưa được đã bị vấp chân vào gối đầu đặt bên cạnh, ở trên giường lăn ra xa vài thước.

Đầu còn hỗn loạn, trước mắt là một đống sao nhỏ, Hạ Lăng lắc lắc đầu, nhìn cái gối đầu màu trắng kia, tâm sinh ra một kế. Chiếc răng đã dài ra của hắn cắn lên trên gối đầu mềm nhũn, dùng khí lực lớn nhất cư nhiên có thể đem gối đầu quăng ra, hơn nữa chuẩn xác không chút sai lầm đập vào trên mặt của Tiêu Lạc.

Tiếp chiêu đi! Chủ nhân bệnh thần kinh đáng giận!

Tiêu Lạc không nghĩ tới sẽ có một chiếc gối đầu đột nhiên bay tới, muốn ngăn trở đã không còn kịp, khiến cho bước chân nhịp bước không ổn định. Miễn cưỡng ổn định lại thân thể, nhưng dao hoa quả trên tay cũng bởi vậy liền rơi xuống trên mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Hạ Lăng nhớ rõ bên ngoài tựa hồ có người trông coi. Chỉ cần mỗi lúc Tiêu Lạc phát bệnh bị quay chụp lại được, người bên ngoài sẽ tiến vào ngăn cản y. Chính là gian phòng này mới được xây dựng, còn chưa có khởi động máy giám sát, Hạ Lăng chỉ có thể thừa dịp Tiêu Lạc bị gối đầu quấn lấy lúc này, tìm cách báo động.

Báo động có ở trên cửa, Hạ Lăng bởi vì thân thể quá nhỏ, căn bản không với được tới. Mắt thấy Tiêu Lạc bộ dạng đã muốn dùng dao cắt nát chiếc gối ở trên mặt, hiện tại chuẩn bị đi tới tìm mình, Hạ Lăng dứt khoát chân sau nhảy một cái, hướng về phía trước đem chuông báo động ấn xuống.

Có đôi khi bị bức tới nóng nảy, Hạ Lăng phát hiện ra bản thân có thể làm được một ít sự việc mà căn bản vốn không có khả năng hoàn thành được.

Sau khi ấn xuống chuông báo động, một đám người bên ngoài quả nhiên có động tĩnh. Một đám tựa như tang thi tập kích, mặc các loại trang phục phòng hộ liền vọt vào trong phòng. Tiêu Lạc cầm dao hoa quả còn chưa có đuổi tới cửa phòng đã bị một đám hết người này tới người khác nhào tới trên người y, chèn ép khiến cho y bất tỉnh hôn mê.

= 口= đám người này thực sự là cứu người mà không phải giết người sao…

Tiêu Lạc sau khi ngất xỉu, đám người kia mới đứng lên, đem Tiêu Lạc nâng lên trên giường. Hạ Lăng nhìn thẳng vào nam nhân cầm đầu mặc một thân trang phục du hành vũ trụ, đôi mắt mèo không khỏi co giật, thầm nghĩ xem có phải người bị bệnh không phải chỉ có một mình Tiêu Lạc hay không. Phỏng chừng chỉ cần cùng gia đình này có quan hệ thì đều là kẻ có bệnh. Ử, trừ bỏ hắn ra thì người khác đều là kẻ có bệnh.

Người mặc trang phục du hành vũ trụ dùng tốc độ chậm nhanh không đồng dạng đi tới tủ đồ bên giường của Tiêu Lạc, từ bên trong lấy ra một bình thuốc, nhìn thoáng qua, dứt khoát trực tiếp đem toàn bộ đổ vào trong miệng của Tiêu Lạc.

Hạ Lăng nhất thời có một loại lỗi giác, kỳ thực Tiêu Lạc căn bản không có bệnh, chẳng qua là bị nhóm người này ép buộc uống quá nhiều thuốc, về sau mới trở thành một kẻ bệnh thần kinh.

Người nọ thấy thuốc ở trong bình đã hết, sau đó tùy tay ném đi, hướng người bên cạnh làm ra một động tác tay biểu thị thành công, nhặt lên dao hoa quả rơi trên mặt đất, cuối cùng bọn họ tới như thế nào thì rời đi cũng như vậy, tốc độ kia quả thực khiến người ta nói không nên lời. Hạ Lăng tim phổi có chút không chịu nổi, cước bộ run rẩy đi tới trước tủ đồ kia, không mất quá nhiều sức liền dễ dàng đem ngăn tủ mở ra, đập vào mắt chính là mảng lớn những bình thuốc giống với bình thuốc ban nãy người nọ đút cho Tiêu Lạc. Ừ, trang bị thực đầy đủ.

Sẽ không phải mỗi lần phát bệnh đều bắt Tiêu Lạc uống thứ này đi? Này xác định không phải là thuốc não tàn gì đó đấy chứ! Thuốc này người thường ăn vào khẳng định sẽ đi gặp thượng đế đi! orz Tiêu Lạc thật sự vất vả, cư nhiên có một gia đình đáng sợ như vậy.

Nhưng mà Hạ Lăng đột nhiên nhớ tới Tiêu Lạc tên bệnh thần kinh này hình như còn tự đâm mình một dao, vội vội vàng vàng nhảy lên trên giường, trở mình tới trên tay của Tiêu Lạc. Miệng vết thương đã ngừng chảy máu, nhìn qua vết thương không phải rất sâu, hơn nữa vết dao không quá dài, bôi chút thuốc hẳn là không có vấn đề gì.

Nhưng mà hắn là một con mèo a! Làm sao bây giờ! Hạ Lăng bắt đầu duỗi móng vuốt cào cào chăn ở trên người của Tiêu Lạc, ngay sau đó, hệ thống giả chết thực lâu đột nhiên sống lại.

[Player không cần lo lắng, mục tiêu công lược không có việc gì. Đám người ban nãy kia cấp cho mục tiêu công lược dùng thuốc liều lượng không quá nhiều, lần phát bệnh này căn bản không đáng nhắc tới, vừa rồi mới có chút trục trặc cho nên đi sửa chữa o(* ̄▽ ̄*)ゞ]

Cho nên mày hiện tại nói cho tao biết, kỳ thực Tiêu Lạc lần này căn bản không phải là phát bệnh?

[Phải a, chính là so với những lần trước thì không tính là gì cả.]

Hệ thống chúng ta đổi sang thế giới khác được không, mục tiêu công lược lần này thực sự đáng sợ a, tao thật sự không nghĩ muốn tiếp tục nữa, lần này quả thực chính là lấy sinh mệnh của tao để đùa giỡn mà QAQ!

[Không được nha Player, thế giới lần này Player nhất định phải trải qua, cho nên không cần vọng tưởng tới đổi thế giới gì đó.]

__________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.