Đệ tứ thập chương
Thật tốt a, từ một thân cây đã biến đổi rồi, tuy rằng đã trở nên không có giá trị gì nữa, nhưng ít nhất vẫn còn là một tảng đá bình thường không phải sao?
Trợ lý nghe được Giang Mục mở miệng nói chuyện, biểu tình trên khuôn mặt không biết là nên điều chỉnh về dạng khóc hay là cười, cuối cùng rối rắm nửa ngày, mới nói: “Giang Mục đại thiếu gia, đừng đùa, chúng ta trước rời đi đã có được hay không? Trở về rồi ngài muốn diễn cái gì thì tôi cũng đều sẽ không có ý kiến.”
Chỉ tiếc Giang Mục không để ý tới cậu ta.
Hạ Lăng ở một bên vây xem rốt cuộc nhịn không nổi, tiến tới đem trợ lý đang kéo Giang Mục lôi ra, bộ dạng ‘đầu cậu bị nước vào não rồi sao’ nhìn về phía cậu ta: “Cậu cảm thấy hiện tại anh ta chỉ là một tảng đá, có thể động, có thể nói được sao? Tôi cảm thấy cậu cũng cần phải trị liệu một chút.”
Trái tim yếu ớt của vị tiểu trợ lý kia bị lời nói của Hạ Lăng kích thích một phen, cậu ta có chút run rẩy vươn tay ra, chọc chọc vào bả vai của Hạ Lăng: “Kia.. thật sự phải làm sao bây giờ…” Chung quy cũng không thể để cho Giang Mục tiếp tục ở lại trong bệnh viện đi? Gần nhất công ty đã giúp Giang Mục từ chối không ít những kịch bản được đưa tới bởi các đạo diễn quốc tế nổi danh, còn tiếp tục thế này, sớm hay muộn cũng sẽ bị người có tâm phát hiện ra.
“Tôi thử xem.” Hạ Lăng đi tới trước mặt Giang Mục, Giang Mục nói y hiện tại là một tảng đá, liền thật sự ngồi yên ở trên giường không nhúc nhích. Nhưng thời điểm Hạ Lăng xuất hiện ở trong phạm vi tầm mắt của y, y sẽ đem tầm mắt chuyển dời tới trên người của Hạ Lăng. Ừ, những người khác đúng thật là không có năng lực khiến cho y phải dùng ánh mắt nhu (cừu) hòa (hận) như vậy để nhìn chằm chằm.
“Khụ khụ… Giang Mục, anh hiện tại là một tảng đá có phải hay không? Chúng ta chơi trò biến thân có được không, tôi đếm một hai ba, anh liền biến thành một vật thể biết nói, như thế nào?” Không biết đối phương đây là giả điên hay điên thật rồi, Hạ Lăng trước hết nhất định phải khiến cho Giang Mục chịu mở mồm nói chuyện mới được.
Giang Mục nghe như vậy thì lầm bầm một tiếng, sau đó bịt lấy hai tai, điên cuồng mà lắc đầu: “Nghe không thấy, nghe không thấy, tôi là một tảng đá, tôi căn bản sẽ không nói, mới không cần biến thành thứ có thể nói, tôi không nghe thấy.”
Ác ý bán manh như vậy thực sự được sao…
Hạ Lăng giờ khắc này thực muốn ngẩng đầu lên 45 độ nhìn trời, ra vẻ bộ dáng bi thương, làm bộ hắn là một bác (làm) sĩ (trò) có quá khứ không ai biết.
Ngay tại thời điểm hai người Hạ Lăng cùng trợ lý đang thất thần không kịp đề phòng, Giang Mục đột nhiên hướng về phía Hạ Lăng lao tới, thình lình bất ngờ sử dụng sức mạnh khiến cho Hạ Lăng không biết nên phải làm sao, đã trực tiếp bị Giang Mục đẩy ngã xuống sàn nhà. Cái gáy đập mạnh lên sàn nhà lạnh như băng, mạnh mẽ khiến cho hắn lăn ra hôn mê bất tỉnh.
Giang Mục nghiêm mặt nhìn Hạ Lăng bị bản thân đặt ở dưới thân, kéo xuống chiếc chìa khóa được treo ở trên cổ của hắn. Ở tại trong ánh mắt kinh ngạc của trợ lý, đem chìa khóa nhét vào trong ***g ngực của cậu ta, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng bệnh, hoàn toàn không còn cái loại bộ dạng ‘bé cảm thấy rằng bản thân bé thực đáng yêu’ như ban nãy: “Nhớ rõ đem cậu ta khóa ở bên trong.”
Thẳng tới thời điểm Giang Mục biến mất ở trên hành lang, trợ lý vẫn sửng sốt một hồi lâu, sau đó mới ‘a a a’ vài tiếng, dùng ánh mắt chứa chan đồng tình thoáng nhìn về phía Hạ Lăng đang té xỉu ở trên mặt đất. Tiếp đó cậu ta đi ra khỏi phòng bệnh, đem cửa phòng bệnh khóa lại từ bên ngoài, rồi thập phần chuyên nghiệp đem chìa khóa bẻ thành hai nửa ném vào bên trong cống thoát nước.
Ừm, cậu ta quả nhiên là một trợ lý thế kỷ mới đầy lương tâm và chuyên nghiệp, làm việc tốt không để lại bất cứ dấu vết gì, nếu muốn hỏi tên của cậu ta là gì, thỉnh gọi cậu ta là khăn quàng đỏ.
….
Thời điểm Hạ Lăng tỉnh lại đầu vẫn đau muốn chết, trong ánh mắt nhìn thấy cái gì cũng có đôi có cặp. Vươn tay ra day day thái dương, sau đó mới miễn cưỡng nhìn thấy được rõ ràng các sự vật, hắn mới phát hiện ra một chuyện thực nghiêm trọng.
Giang Mục cùng với trợ lý của y đã không thấy.
Nếu như càng tàn khốc hơn một chút thì phải nói rằng… hai tên hỗn đản kia cư nhiên còn đem cửa phòng bệnh khóa trái lại.
(╯‵□′)╯︵┻━┻ hỗn đản, sự tín nhiệm cơ bản nhất giữa người với người ở nơi nào a! Các người làm như vậy, còn như thế nào có thể tiếp tục cùng nhau vui vẻ chơi đùa?
Bất quá may mắn hắn trước đó có mang theo di động đặt ở trong túi áo, trong lòng yên lặng tặng cho sự cơ trí của mình một like, kết quá thực may mắn đó chính là… di động của hắn hết pin. Không quan hệ, hắn trước đó trong cái khó lo cái khôn, đã thu hồi di động của Giang Mục. Một chiếc di động hết pin ta không sợ, bởi vì ta còn chiếc thứ hai.
Sau đó lại một lần nữa, Hạ Lăng phát hiện di động của Giang Mục nợ tiền. Đối với việc này, hắn thiên ngôn vạn ngữ hối hận chỉ có thể phát ra một câu ‘ha ha’ để giãi bày tâm lý đau trứng của chính mình. Thật tốt a, một vị đại minh tinh, di động lại nợ tiền. Truyền ra ngoài thì sẽ có ai tin a, một đại minh tinh có thể thu được về mấy ngàn vạn sau một show diễn, phòng bán vé kiếm về vài triệu, vậy mà điện thoại di động lại thiếu nợ tiền.
Đối với thế giới tràn ngập ác ý này thật tuyệt vọng.
Vấn đề: thân làm một bách sĩ, nếu có một ngày bị bạn bị bệnh nhân của mình nhốt ngược lại trong phòng bệnh, hơn nữa trong tình huống trên tay không có di động, chìa khóa cũng bị cầm đi mất, bạn nên làm cái gì bây giờ?
Trả lời: có chút đói, trước tìm chút gì đó để ăn ngon đã.
May mắn mỗi ngày sẽ có hộ sĩ đem đồ ăn tới cho bệnh nhân, bằng không Hạ Lăng thật sự sẽ không biết nên làm cái gì bây giờ. Đói bụng ước chừng năm sáu giờ, Hạ Lăng mới đợi được hộ sĩ mang cơm trưa tới cho Giang Mục.
Hộ sĩ vừa tính toán mở cửa ra liền phát hiện cửa phòng bệnh bị khóa trái lại từ bên ngoài, không biết đã xảy ra chuyện gì, trước đó cô có nghe nói là bác sĩ Hạ Lăng giống như đã đi vào để khám và chữa bệnh cho bệnh nhân. Sẽ không phải bởi vì tình trạng của bệnh nhân kia quá nghiêm trọng, cho nên bác sĩ Hạ Lăng mới ra hạ sách khóa trái cửa từ bên ngoài đấy chứ? Vậy bản thân có cần phải đem cơm trưa qua cho bệnh nhân không, vạn nhất bản thân bị người bệnh làm bị thương thì sao bây giờ, vạn nhất người bệnh muốn nhân cơ hội trốn đi thì làm sao đây?
Hộ sĩ càng bổ não thì càng thêm sợ hãi, thế cho nên cô liền nhẹ nhàng gõ cửa. Cũng không quản người bên trong phòng bệnh cho phản ứng gì, cô liền trực tiếp đem đồ ăn để ở bên ngoài cửa.
Bởi vì phòng bệnh tại bệnh viện mà Hạ Lăng đang công tác trên cửa không có cửa sổ nhỏ để người bên ngoài đưa đồ ăn vào, hơn nữa lo lắng tới nửa đêm bệnh nhân sẽ nổi điên, cho nên tất cả phòng bệnh của bệnh viện đều có cách âm rất tốt. Cho dù bạn có dán lỗ tai lên trên cánh cửa, thì dù người ở bên trong có gào tới khản cổ, bạn cũng sẽ không nghe ra bất cứ chút thanh âm nào.
Cho nên mặc kệ Hạ Lăng có gõ cửa như thế nào, hộ sĩ kia vẫn không mảy may cảm thụ được. Hạ Lăng chỉ có thể trơ mắt như vậy nhìn hộ sĩ buông xuống phần cơm trưa của Giang Mục, cước bộ nhanh như bay rời khỏi tầng này.
Hạ Lăng: A, vì cái gì cảm giác trên trời toàn là màu đen vậy.
Hạ Lăng dám cược, vị hộ sĩ kia tuyệt đối là thực tập mới tới.
Nào có chuyện đem cơm trưa của người bệnh đặt ở cửa là liền xong việc? Như vậy sao có thể ăn? Sao có thể ăn? Có bản lĩnh thì cô ăn cho tôi xem đi? Cửa còn bị khóa trái, điều này làm sao có thể khiến cho người ta ăn được cơm? Cho một đánh giá kém, không giải thích.
Vì thế cùng ngày, tất cả mọi người trong bệnh viện đã phát hiện ra một việc rất kỳ quái. Bác sĩ Hạ Lăng tự mình đi tới khám bệnh cho người bệnh xong liền khóa trái cửa, hư hư thực thực truyền khắp cả bệnh viện rằng tình trạng của bệnh nhân biến xấu đi.
Nhưng sau đó, không có bất cứ ai nhìn thấy bác sĩ Hạ Lăng, gọi điện thoại cho hắn thì phát hiện ra di động của hắn không liên lạc được. Một án kiện mất tích thần bí như vậy, cuối cùng sau khi ánh nắng tươi sáng của một ngày mới mọc lên, đã được hộ sĩ đưa cơm cho bệnh nhân phá giải.
Hộ sĩ sau khi nơm nớp mở ra cửa phòng, thấy chính là Hạ Lăng đang té ngã trên mặt đất, thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít, thiếu chút nữa thì bị chết đói ở trong phòng bệnh.
Mọi người lúc này mới đột nhiên tỉnh ngộ, nguyên lai bác sĩ Hạ Lăng không có bị mất tích, mà là bị bệnh nhân chạy trốn đánh ngất ở trong phòng bệnh, sau đó thì khóa trái cửa!
Trong khoảng thời gian rảnh rỗi khi công tác, các bác sĩ cùng hộ sĩ ghé vào với nhau, nhìn xung quanh bốn phía không có ai khác, lúc này mới thấp giọng bàn luận.
Trong đó có một vị hộ sĩ tuổi tương đối nhỏ, bên trong lời nói chứa một chút ý tứ hàm xúc nén giận: “Cái gì chứ, dọa chết người, tôi còn tưởng bác sĩ Hạ Lăng bị ai đó bắt cóc cơ.”
“Tôi trước đó còn tưởng rằng cậu ta bị người ngoài hành tinh bắt đi.” Bác sĩ bên cạnh đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi, biểu tình thập phần nghiêm túc, khiến cho người ta tin tưởng lời nói của y là thật.
“Bác sĩ Hoàng thật sự nghiêm túc nói bậy bạ.”
“Tôi trước đó đã đem 200 đồng tiền lương cá cược, chắc chắn là bác sĩ Hạ đã cùng một vị hộ sĩ nào đó bỏ trốn. Tôi đây vì cậu ta suy nghĩ như vậy, còn muốn giúp cậu ta che giấu để cho cô bạn gái hộ sĩ của cậu ta đi vào, không nghĩ tới cậu ta lại báo đáp tôi như vậy.” Vị bạn trai của cô hộ sĩ trước đó mở miệng, cũng là một bác sĩ có chút danh tiếng trong bệnh viện, hận không thể đem Hạ Lăng ăn tươi nuốt sống.
“Anh suy nghĩ nhiều rồi.”
“Đúng vậy.”
“Bất quá cẩn thận suy nghĩ lại, hình như bên người của bác sĩ Hạ Lăng chưa từng xuất hiện qua một người bạn nào là nữ?”
“Trời, đúng thực là như vậy!”
“Ai ai ai, các người nói xem, bác sĩ Hạ Lăng… kỳ thực… sẽ không phải là vậy đi?”
Hạ Lăng ở một bên nghe lén cuộc thảo luận của đám người nhàn rỗi không có việc gì làm kia về vấn đề hắn là người như thế nào, tới khi bọn họ bắt đầu hoài nghi tính hướng của hắn, rốt cuộc nhịn không được đứng dậy. Nếu hiện tại có thứ gì đó dùng để biểu hiện giá trị tức giận, thì rất có thể mọi người sẽ nhìn thấy được Hạ Lăng hiện tại đã bị chọc giận tới mức độ cao nhất, gân xanh muốn bạo phát.
“Các người thời điểm nhàn rỗi không có chuyện gì thì sẽ đi thảo luận về người khác sao? Đống thời gian này các người có biết sẽ cứu được bao nhiêu người bệnh không hả!” Hơn nữa đừng có nói về hắn nữa có được hay!
Nếu như đàm luận về một người sau lưng đối phương, chỉ cần đối phương không biết thì sẽ chẳng sao cả, hoặc là về sau đối phương mới biết thì vấn đề cũng không lớn lắm. Nhưng ở tại thời điểm mấu chốt đang bàn luận như thế này lại bị bắt quả tang, loại cảm giác này quả thực rất không tốt. Hơn nữa đối tượng bị thảo luận lại còn là vị bác sĩ được toàn bộ bệnh viện công nhận là đầu óc có vấn đề, bắt đầu điên lên rồi thì bất cứ ai cũng khuyên không được.
Mọi người lúc này liền mắt qua mày lại, một người tiếp một người lấy lý do bản thân có công việc, chạy trốn so với thỏ còn nhanh hơn. Hạ Lăng căn bản còn chưa phản ứng được rốt cuộc đám người kia vừa nói gì thì trước mắt đã không còn thân ảnh của bất cứ ai.
Quả nhiên, đám bác sĩ hộ sĩ này không đi tham gia trận đấu ma-ra-tông trong thế vận hội Olympic thì thực sự là quá đáng tiếc, loại tốc độ này tuyệt đối có thể giật được chức quán quân. Bất quá hắn vẫn rất muốn đem bọn họ túm lại sau đó đánh cho mỗi người một trận, phải làm sao bây giờ?
Hạ Lăng đen mặt trở lại văn phòng của chính mình, liếc mắt một cái nhìn về phía di động vẫn đang được sạc pin, vốn định mở máy tính ra để chơi trò chơi, lại không nghĩ tới ngay sau đó một tin nhắn liền được gửi tới.
Nội dung tin nhắn thực ngắn gọn, cũng thực khiến cho Hạ Lăng muốn giết người.
“^_^ Bác sĩ tư nhân thân ái, cậu chừng nào mới tới chỗ tôi để kiểm tra bệnh tình?”
__________