Bầu trời nổ ra một tiếng sấm vang dội, tiết trời trong trẻo dần trở nên âm u, từng hạt mưa tí tách rơi xuống không ngừng.
Giang Dục đang ngồi chơi game trong phòng, ngón tay cậu điều khiển chuột vô cùng điêu luyện.
Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng trò chuyện của vài người, giọng nói của cả trai lẫn gái hòa vào nhau, nghe có vẻ như bà chị Giang Mộng của cậu dẫn bạn bè về nhà.
Giang Dục cũng không để tâm lắm, lại trò chuyện tiếp với các bạn.
Mãi đến khi cửa phòng cậu bị gõ vang, giọng Giang Mộng truyền đến từ bên ngoài: “Giang Dục, mày có nhà không?”
“Có đây.” Giang Dục vẫn đang chơi game, đáp lại một câu với giọng điệu lười biếng.
Giang Mộng đẩy cửa phòng, vừa bước vào cô đã nói ra rả: “Lại game gủng, mẹ nói mày mà chơi nữa là học kì sau không có tiền tiêu đâu đấy.”
Giang Dục đang chơi đến khoảnh khắc quan trọng, bèn thuận miệng trả treo một câu: “Lát tôi mách mẹ là hôm nay bà lại đòi làm mẹ tôi đó.”
“Chết mày đi.” Giang Mộng cho Giang Dục ăn một đấm vào lưng khiến cậu suýt thì bắn lệch hướng. Cũng may mà kĩ thuật của cậu tốt nên vẫn lấy được mạng đối phương.
Ngó thao tác linh hoạt của Giang Dục, Giang Mộng bỗng cụp mắt xuống nhìn thằng em ruột, đoạn huých lấy vai cậu: “Ê, muốn chị giới thiệu anh rể tương lai cho mày biết mặt không?”
Giang Dục có hơi bất ngờ, cậu liếc nhìn chị một cái: “Không phải bà nói bà chỉ thích bông hoa sa mạc trong trường bà hả? Ai bà cũng chê mà.”
“Bông hoa cao lãnh.” Giang Mộng sửa lời cậu, biết Giang Dục cố ý, cô lại nhỏ giọng uy hiếp, “Lát nữa mày đừng có ăn nói linh tinh đó, biết chưa?”
Đây là cách sinh hoạt từ bé đến lớn của hai chị em nhà họ. Tuy ngoài miệng thích bóc phốt nhau là thế, nhưng đến khi xảy ra vấn đề, họ sẽ luôn là người đầu tiên đứng ra che chở cho đối phương. Nếu dùng lời của chính bọn họ thì là “đánh chó cũng phải ngó chủ”, chị/em của mình thì chỉ có mình được quyền bắt nạt mà thôi.
Giang Dục nghe vậy thì hiểu ý ngay: “Bông hoa cao lãnh có đến à?”
Cửa phòng chưa đóng, Giang Mộng sợ hãi quay đầu lại nhìn, ra dấu “suỵt” với Giang Dục: “Mày đừng có nói linh tinh trước mặt cậu ấy chứ.”
Nói đến đây Giang Mộng lại cúi đầu đến gần, nhỏ giọng nói ra tính toán của mình: “Mày và cậu ấy đều là con trai, mày giúp chị chăm sóc cậu ấy đi, tiện thì xin số luôn để về sau còn rủ cậu ấy đi chơi.”
Giang Dục vừa điều khiển nhân vật trong game đi tìm trang bị, vừa cố ý cười một tiếng, không đồng ý mà cũng chẳng từ chối.
Giang Mộng lập tức hiểu ngay, cắn răng nói: “Lì xì năm nay chị chia mày một nửa.”
Giang Dục hơi khựng lại, sau đó vẫn tỉnh bơ như cũ.
Giang Mộng đã quen với hành vi ‘cháy nhà đi hôi của’ giữa hai người bọn họ, dù sao thì cô cũng hay làm vậy. Giang Mộng lười đôi co với cậu nên nói một cách dứt khoát: “Lấy được bao nhiêu chị cho mày hết, không lấy được thì thôi, được chưa.”
Giang Dục hài lòng.
“Nhất trí.”
—
Đánh xong trận đó, Giang Dục tạm biệt bạn bè rồi thoát game. Cậu lười biếng vươn vai, sau đó đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ. Mưa mỗi lúc thêm nặng hạt, nước ngập lênh láng trên mặt đất, cả thành phố bị một sắc màu u ám bao phủ.
Giang Dục ra khỏi phòng, nghe thấy tiếng cười nói của chị mình và các bạn truyền đến từ phòng khách, cậu bèn quẹo vào nhà vệ sinh trước.
Từ trước đến nay chỉ có độc Giang Dục sử dụng nhà vệ sinh này, cậu quen tay, cứ thế mà vặn mở nắm cửa.
Nào ngờ bên trong có bật đèn, bên cạnh bồn rửa mặt có một người con trai rất cao đang đứng. Anh đứng lệch khỏi ánh sáng, giữa hàng cúc của chiếc áo sơ mi trắng đang cài dở thoáng lấp ló dáng người gầy gò, là kiểu thân hình mà Giang Dục cực kì muốn có.
Lúc bấy giờ bước chân Giang Dục khựng lại.
Chàng trai kia lại đồng thời nhìn sang, khi thấy Giang Dục, động tác trên tay anh ngừng lại, tựa như rất sửng sốt.
Đoạn, cả hai người không ai cử động, khung cảnh đông cứng trong chốc lát.
Không lâu sau, Giang Dục bèn mở lời trước: “Ngại quá, em không biết bên trong có người ạ.”
Chàng trai thoáng chần chờ, lúc bấy giờ anh mới dời ánh mắt đi, thong thả cài lại hai nút áo cuối cùng: “Không sao.”
‘Bông hoa cao lãnh!’
Đây là suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Giang Dục.
Đúng là cao lãnh thật!
Chàng trai cầm lấy bộ quần áo ướt sũng mình vừa thay ra, nghiêng người nhường đường cho cậu: “Em vào đi.”
Giang Dục dạ một tiếng. Trước khi đi vào, dường như cậu còn bắt gặp đối phương đang nhìn mình với ánh mắt hơi đăm chiêu.
Kì lạ.
—
Người mà Giang Mộng thầm thương trộm nhớ tên là Lê Ứng, anh là nam thần nổi tiếng của cả trường, đồng thời cũng nổi tiếng vì rất khó tiếp cận. Suốt ba năm trời, có không ít nam nữ đã từng đưa ra lời tuyên bố hùng hồn, thế nhưng cho đến tận bây giờ vẫn chưa có ai chinh phục được anh.
Giang Mộng là sinh viên năm tư ngành kĩ thuật của Đại học Hải Dương tại Hải Thành. Chiều nay tổ dự án của bọn cô vừa trở về từ ngoài khơi, ai ở tỉnh khác thì bắt xe buýt quay về trường, còn dân bản địa thì tự quá giang xe để về nhà.
Nào ngờ mưa gió đột nhiên kéo đến, xe buýt chỉ mới rời đi thì mưa đã bắt đầu tí tách rơi xuống.
Nhà Giang Mộng ở gần bờ biển, cô có nỗi niềm riêng nên mời các bạn cùng lớp về nhà tránh mưa.
Một nhóm bốn người, hai nam hai nữ, Lê Ứng chính là một trong số đó.
—
Khi Giang Dục bước ra, mọi người trong phòng khách đang chơi bài, Giang Mộng thấy cậu đi đến thì gọi: “Giang Dục, lại đây giúp bạn chị xem bài với.”
“Xem bài gì?” Giang Dục cúi đầu nhìn di động, thuận miệng hỏi một câu.
Giang Mộng chỉ chỉ vào Lê Ứng, giải thích: “Bạn chị chơi không rành, em ra xem giúp cậu ấy đi.”
Nghe cô nói vậy, bàn tay đang chọn bài poker của Lê Ứng chợt khựng lại, ngay sau đó anh bình tĩnh rút một lá bài ra.
Giang Dục cất điện thoại đi, khi cậu giương mắt lên thì đúng lúc chạm phải ánh nhìn của Lê Ứng.
Cậu cực kì bất ngờ, thời buổi này mà còn có người không biết chơi bài ư? Giang Dục vừa đi vừa nghĩ, cậu kéo một cái ghế dựa đến ngồi cạnh Lê Ứng.
Đương nhiên thời buổi này làm gì có ai không biết chơi bài, Lê Ứng cũng không phải ngoại lệ. Chỉ có điều anh không thích lắm, vừa rồi có nói một câu khách sáo.
Đợi đến khi Giang Dục ngồi xuống, hai người bạn còn lại lập tức trở nên hiếu kì.
Cậu nam sinh hỏi: “Giang Mộng, đây là em trai cậu hả?”
Giang Mộng đáp một tiếng, chợt nghe cô bạn thân Lý Thiến Văn lên tiếng nói móc: “Sao đó giờ không nghe cậu khoe là em trai cậu đẹp như vậy?”
Giang Mộng chưa từng cảm thấy Giang Dục đẹp trai, cũng giống như Giang Dục chưa bao giờ thấy Giang Mộng đẹp gái. Có điều từ bé đến lớn, bạn bè cô ai gặp Giang Dục cũng khen nhóc ấy rất đẹp.
Giang Mộng liếc nhìn Giang Dục một cái, lại trộm ngắm Lê Ứng bên cạnh cậu, giọng điệu vừa bình tĩnh lại có chút khoe khoang: “Đẹp à? Mình chẳng thấy nó đẹp gì cả.”
Giang Mộng vừa đánh nên đến lượt Lê Ứng. Anh đang chuẩn bị rút một lá bài, bỗng nhìn thấy một bàn tay vươn ra trước mắt mình.
Giang Dục cản lại động tác của anh, cậu cúi đầu lại gần, chỉ chỉ ngón trỏ vào lá K: “Lá này ạ.”
Lúc này Lý Thiến Văn ở phía đối diện cũng nhìn sang: “Giang Dục nè, tên em là Giang Dục, là chữ ‘dục’ ghép từ ‘nhật’ và ‘lập’ đúng không?”
Giang Dục ngẩng lên nhìn về phía cô rồi lễ phép gật đầu.
“Oa, em ngoan quá à.” Lý Thiến Văn cười nói, giọng cô nhỏ nhẹ như có ý trêu chọc trẻ con, “Em có bạn gái chưa?”
“Dạ chưa.” Giang Dục đáp.
Lý Thiến Văn lại hỏi: “Vậy em thích người lớn tuổi hơn không?”
Lần này Giang Dục không trả lời.
Vì sở hữu ngoại hình đẹp trai nên cậu rất hay được con gái bắt chuyện. Dường như cậu có sức hút đặc biệt với các chị gái, nên cậu cũng không còn lạ lẫm gì với mấy tình huống như thế này.
Lúc này bài đã qua một vòng, đúng lúc lại đến lượt Lê Ứng. Anh nhìn số bài trong tay mà lần lữa không chịu đánh, dường như không biết nên chọn lá nào cho phải.
Xem ra anh thật sự không biết chơi, Giang Dục nghĩ bụng, cậu lại nâng tay lên chỉ tiếp, tiện thể dời đề tài đi luôn: “Lá này ạ.”
“Ừ.” Lê Ứng nói.
Đâu đó một nụ cười lấp ló trên môi anh.
—
Khi mọi người đánh bài xong thì bên ngoài đã tối sầm lại, trời vẫn đổ cơn mưa không ngớt, cứ như muốn nhấn chìm cả thành phố.
Thời tiết bất tiện, mọi người đành bỏ bụng mấy gói mì và đồ ăn vặt, sau đó dự định sẽ gọi xe đến khách sạn ở gần đây.
Mưa gào gió thét, nơi đây còn là ven biển, Lê Ứng gọi xe gần nửa tiếng mà vẫn không có ai chịu nhận đơn.
Ra ngoài giữa thời tiết này vốn đã không tiện, bây giờ còn không đặt được xe, Giang Mộng bèn bảo mọi người ở lại nhà mình.
Thế nhưng cân nhắc đến việc số người có hơi đông, ba người Lê Ứng vẫn quyết định đến khách sạn ở. Trong lúc bọn họ bàn bạc, Giang Dục không có chuyện gì làm nên rúc vào một góc trên sô pha chơi điện thoại.
Mãi đến khi điện thoại Giang Mộng vang lên, là cuộc gọi đến từ mẹ Giang, bà vừa nhớ ra hôm nay con gái về nhà.
Nhà họ Giang nằm gần biển, bố mẹ Giang có mở một nhà hàng hải sản ven bờ. Mưa gió bão bùng, bọn họ bèn gọi điện về nhà để báo cho hai chị em rằng đêm nay họ sẽ không về, bảo hai chị em chú ý điện đóm trong nhà.
Nhân cơ hội này, Giang Mộng kể cho mẹ Giang nghe chuyện cô mời các bạn ngủ lại. Sau khi tìm hiểu đâu ra đó, thậm chí còn gọi Giang Dục đến để hỏi han về vấn đề an toàn, mẹ Giang mới đồng ý.
Sau khi được bố mẹ cho phép, Giang Mộng lập tức báo tin cho các bạn, khăng khăng giữ các bạn ở lại ngủ một đêm.
Cuối cùng Lê Ứng lại chờ xe thêm hai mươi phút nữa, khi vẫn không có ai nhận, ba người mới đành phải ngủ lại.
Trong nhà có tổng cộng ba phòng, chắc chắn họ không thể ngủ trong phòng bố mẹ Giang. Hiển nhiên bạn nữ kia chỉ có thể ngủ cùng Giang Mộng. Còn hai bạn nam, Giang Mộng tính toán: “Kéo sô pha ra là được một cái giường, hai cậu một người ngủ sô pha, một người chịu khó ngủ với em trai mình nhé, có ngại không?”
“Không ngại không ngại, bọn mình đã làm phiền các cậu lắm rồi, sao mà dám ngại chứ.” Nam sinh kia đáp. Nói xong, cậu ta lại nhìn sang Lê Ứng như muốn thương lượng với anh về chỗ ngủ.
Bình thường Lê Ứng là người rất quyết đoán, nhưng không biết vì sao lần này anh lại im lặng hiếm thấy.
Xét đến việc Giang Dục và Lê Ứng vừa gom thành một phe để chơi bài, có thể hai người thân thiết với nhau hơn, cậu nam sinh bèn chủ động nói: “Không ấy để tôi ngủ sô pha, Lê Ứng ngủ cùng Giang Dục nhé?”
Hai đương sự được gọi tên không hẹn mà nhìn nhau.
Ánh mắt dò hỏi của mọi người cũng hướng về phía họ, chủ yếu là đang nhìn Lê Ứng. Suy cho cùng anh luôn đem lại cảm giác xa cách, không biết anh có bận tâm đến việc ngủ với người khác trên cùng một chiếc giường hay không.
Chỉ thấy Lê Ứng hơi nhếch khóe miệng, lịch sự mở lời với Giang Dục: “Vậy anh làm phiền nhé.”
Giang Dục nhún vai, thật ra cậu không bận tâm lắm, dù sao thì cậu cũng nhận tiền rồi mà.
Chẳng qua cậu thấy Lê Ứng không giống với những gì Giang Mộng từng miêu tả, anh không hề cao ngạo chút nào, lúc cười lên cũng thấy rất dễ gần.
Nếu không phải bản thân là con trai, Giang Dục còn đang nghi ngờ anh để ý đến cậu nữa kìa.
—
Hết chương 01.Tác giả có lời muốn nói:
Lê Ứng: ^-^