Lúc bắt cặp với Bảo, Gà Tây thấy mặt Bảo cứ buồn rầu, mặt lầm lầm lì lì. Ánh nói:
- Mày bị sao vậy.? Mà sao hôm nay cái Phương nó không tập với mày vậy??
- Chia tay rồi! - Bảo nói giọng buồn rầu.
Ánh vừa nghe Bảo nói xong thì trố mắt nhìn:
- Mày nói điêu vừa vừa thôi.
- .....-
Bảo thở dài
- Chuyện không như mày nghĩ đâu. Vì thằng bạn mới kia kìa.
Vừa nói ánh mắt của hai đứa nó hướng về phía Quốc và Phương. Hai bọn nó nói chuyện rất là ăn ý, người nói người cười. Ai biết Bảo đang sầu não u buồn, chỉ có Ánh mới biết thôi.
- Mày tâm sự tao nghe xem nào.
Con Gà Tây sốt ruột, Bảo nhìn Phương rồi lại thở dài. Con Ánh cũng chả biết nên làm gì nữa.
- Mày không được kể cho ai nghe đâu đấy! - Bảo nói giọng có hơi đề phòng.
- Biết rồi biết rồi...xưa nay tao có phải đứa to mồm đau mà mày lo.
Ánh nhăn mặt tụi bay không thể xem thường tao như vậy chứ!
- Chuyện là như này:
[Sau một hồi]
Con Gà Tây nghe xong câu chuyện cũng tức thấy gớm. Nó đá đá cái chân xuông mặt sân:
- Đù má, tự dưng tao thấy ghét cái thằng bạn mới ghê!
- Giờ tao có nói gì thì Phương cũng chả nghe.
Ánh suy nghĩ một hồi lâu rồi quay sang Bảo, vẻ mặt rất chi là nghiêm nghị, nó vỗ tay bốp vào vai Bảo một cái rồi nói:
- Bảo ak! Mày hãy yên tâm. Dù cho có chuyện gì xảy ra thì tao sẽ giúp mày và Phương trở lại về bên nhau.
Bảo vẫy vẫy cái tay:
- Thôi đừng động viên tao nữa. Tao biết là chẳng thể thay đổi được lòng con Phương đâu...
- Nào! Sao mày phải tự ti như vậy nhầy! Mày có tin rằng tình cảm sâu nặng giữa mày và Phương có thể thay đổi, lật ngược tình thế không???
Bảo suy nghĩ rồi trả lời:
- 50:50 thôi
- Thôi tao bảo là tao quyết tâm đưa tụi mày trở về bên nhau rồi. Mày đừng buồn nữa vui lên. À mà quên tao sẽ trả thù bạn mới hộ mày.
Ánh nói động viên Bảo. Nó mong rằng đây chỉ là hiểu lầm và Phương chỉ đang đùa Bảo thôi. Cũng như cái tin làng Chợ Dầu Việt gian theo Tây chỉ là những tin vớ vẩn và rồi làng Chợ Dầu cũng được cải chính...(Nhi mới học xong bàiLàng của nhà văn Kim Lân bà con ạk)