Nam Thần Hoàn Mỹ

Chương 97: Chương 97: Ngoại truyện (3)




Khi Tô Diệc mang thai vốn đã biết mình là song thai, chỉ là không biết giới tính. Lục Gia Xương cùng viện trưởng của bệnh viện này vốn là bạn bè, lẽ ra chỉ cần nói một tiếng thì chuyện này sẽ không có gì khó khăn. Nhưng Tô Diệc và Lục Giam đều cảm thấy cứ thuận theo tự nhiên là tốt nhất, dù sao trai gái bọn họ đều thích, sự kinh hỉ đó xem như sẽ tạo thành sự đợi mong.

Cuối cùng, Tô Diệc hạ sinh một đôi long phượng(*).

(*) sinh đôi có trai có gái.

Chị gái nặng bốn cân sáu (2kg3), em trai nặng bốn cân tám (2kg4).

Dì đỡ cũng không thể nhịn được sự hâm mộ và yêu thích mà chúc mừng bọn họ: “Các con đúng là cặp ba mẹ rất may mắn, một lần có cả trai lẫn gái.”

Tô Diệc vừa vui mừng vừa kích động đến rơi nước mắt.

2.

Tô Diệc sau khi ở cữ mới có thể “xuất quan“. Hai tháng này của cô chủ yếu là ở bên cạnh bọn nhỏ và ra tắm nắng. Cô không phải là một người thích khoe khoang, không phải điên cuồng mỗi ngày đều chụp ảnh con rồi đăng lên vòng bạn bè, tần suốt thường sẽ là một tuần đăng một lần.

Kiều Gia Ninh: [ Con nuôi của tớ chắc là “Lông Mi tinh” chuyển kiếp đi, lông mi thế nào lại dài nghịch thiên như thế! Ao, quá đáng yêu rồi!]

Trần Huỳnh: [ Yêu đúng người rồi, gen thật tốt. Chị ơi, trong mắt em chị chính là nữ chính trong tiểu thuyết Mary Sue(*) đấy, chị có biết không?]

(*) là một cô gái hoàn hảo về mọi mặt cả về nhan sắc, thông minh, tấm lòng nhân hậu....

Âu Dương Mỹ Mỹ: [ Để Tiểu Ngữ làm con dâu tớ đi, thật quá đáng yêu mà!]

Liễu Minh Nguyệt: [ Đại tỷ à, có thể nghe tớ một chút không? Vừa rồi giáo viên còn hỏi tớ:“ Bài giảng của tôi buồn cười đến thế?“.]

3.

Tên gọi của hai đứa bé là do Lục Gia Xương chọn, chị gái tên Lục Thời Ngữ, em trai tên Lục Thời Khanh.

Tô Diệc sinh xong trong ngày liền có sữa. Nuôi con bằng sữa mẹ là một việc rất vui vẻ nhưng cũng vô cùng mất sức lực.

Nhìn bé con ra sức mút sữa, Tô Diệc yêu thương mà xoa xoa đi lớp mồ hôi từ chóp mũi đến trán của con.

Do còn nhỏ nên bé con cũng không uống được nhiều, cô bón cho con gái xong liền giao bé bảo mẫu, sau đó tiếp tục bón cho con trai.

Lục Giam ở một bên nhìn, anh hiện tại còn chưa dám bế con. Trong mắt anh, đôi bé con của mình còn quá bé, so với con của Tưởng Duyên lúc vừa sinh vẫn nhỏ hơn. Anh lo rằng nếu chính mình không chú ý sẽ làm tổn thương đến con.

Chờ hai bé con uống xong, no nê mà ngủ, một đôi bố mẹ ngồi ở đầu giường trạm trán mà nhìn bọn nhỏ.

Mọi người đều nói hai bé con lớn lên rất xinh xắn, nhưng Tô Diệc một chút cũng không nhìn ra được. Cứ cho là bộ dạng hiện tại so với hình ảnh hồng hồng nhăn nheo lúc vừa sinh thì tốt hơn, nhưng hai chữ “xinh xắn” kia còn phải kém xa vạn dặm.

Cô vươn ngón tay chọc chọc trên mặt con trai, Lục Thời Khanh nhíu nhíu mày, chậm rãi mở mắt ra nhìn cô, sau đó lại nhắm mắt tiếp tục ngủ.

Tô Diệc cảm thấy, ánh mắt đó giống như ghét bỏ mà nói “Mẹ thực nhàm chán“. Cô che miệng cười, lại chọc chọc mặt chị gái, thấy con không phản ứng, cô lại muốn chọc, bị Lục Giam giữ tay lại, bất đắc dĩ nói:“ Con bé mà bị đánh thức sẽ khóc cho em xem.”

Tô Diệc ngượng ngùng thu tay lại, cầm chén canh lên uống. Chờ cô uống xong, Lục Giam vẫn giữ tư thế vừa rồi chưa hề xê dịch, im lặng nhìn hai bảo bối của anh đang nhắm mắt ngủ say. Ánh mắt ôn nhu như có thể chảy ra nước, trên mặt còn mang theo nét cười, nhìn thế nào cũng thấy có chút ngốc nghếch.

4.

Trong hai tháng Tô Diệc ở cữ, Chu Kết Thu như hóa thân thành Đường Tăng, hằng ngày đều nhìn chằm chằm cô nằm trên giường nghỉ ngơi, còn thêm các “bài giảng”:“Đừng ỷ vào còn trẻ tuổi không cần để trong lòng. Bây giờ không lo trước, về già sẽ tự chịu đau khổ.”

“Con đã biết.” Tô Diệc không thể hoàn toàn nghe theo quan niệm xưa cũ của mẹ, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn nghe theo, nếu không chờ cô tiếp theo sẽ còn những câu lải nhải mạnh mẽ hơn.

Hai chị em vẫn còn là giai đoạn ăn rồi ngủ, một biết bò, một biết trườn, rồi lại ngủ như hai chú heo con.

Hai bé con hiện tại lớn lên không ít, lông mi thật dài cong vút, làn da trắng nõn mềm mại, gò má béo phúng phính như có nhồi bột. Bàn tay khắp nơi đều là thịt, tay chân giống như là củ sen, đáng yêu không còn gì bàn cãi.

Tóc của Lục Thời Ngữ được di truyền từ cô, có chút xoăn xoăn, ngũ quan tỉnh xảo thì từ Lục Giam, tính cách lại giống cô, đặc biệt thích cười. Tô Diệc luôn chắc chắn rằng con gái khi lớn lên sẽ trở thành một tiểu tiên nữ mềm mại, chính là dịu dàng thích làm nũng.

Nhưng chỉ hai năm sau cô mới hiểu được tự đánh vào mặt mình có bao nhiêu đau.

Lục Thời Ngữ nào có phải tiểu tiên nữ, rõ ràng là tiểu ác ma. Miệng mắt vô cùng lanh lợi, chỉ cần gặp một chút rắc rồi liền ôm đùi Tô Diệc khóc lóc nỉ non:“ Tiêu Ngữ sai rồi, mẹ đánh con đi, con bảo đảm sẽ không khóc.”

Tô Diệc:“.....”

Chưa được hai roi, tiếng khóc đã vang dội kinh động đến Lục Học Tùng, Thẩm Minh Thân ở cách vách.

Thân làm mẹ dạy bảo con bọn họ không thể nói gì, nhưng hai người già thương tiếc cho cháu. Vì thế, Lục Học Tùng bế con bé lên, nhẹ nhàng vỗ về, Thẩm Minh Thân vừa lau nước mắt cho bé vừa nói:“ Bà làm bánh mè đường cho Tiểu Ngữ ăn có được không? Muốn ăn phải nói, không khóc nữa, khóc sẽ không xinh đẹp!”

Nói xong, Thẩm Minh Thân nhìn về phía Tô Diệc:“ Tiểu Ngữ còn nhỏ, có gì thì con từ từ rồi nói, ông bà đem con bé đi qua ăn vặt, một lát sẽ dẫn về cho con.”

Tô Diệc thở dài, xem ra việc dạy bảo con cái đúng thật không dễ dàng.

Cô trở lại phòng, nhìn đến khu đồ chơi, Lục Thời Khanh đang yên lặng mà chơi ghép số, cô không khỏi cảm khán, rõ ràng hai chị em ruột thịt nhưng tính cách lại hoàn toàn khác biệt.

Lục Thời Khanh từ nhỏ đã không thích khóc cũng không thích nháo, vô cùng an tĩnh, có thể tự một mình chơi, cho nhóc một món đồ chơi thì nhóc có thể cầm nó lăn lộn cả nửa ngày cũng không buông tay. Không giống Lục Thời Ngữ, ngồi ở một chỗ trong phòng sẽ không chịu được, mỗi ngày đều thích chạy ra ngoài chơi đùa, những đứa bé khác rất thích tìm cô bé chơi cùng.

Mà Lục Thời Khanh chỉ có cô bé Đồng Đồng của nhà họ Lý ở cách vách thích dính lấy nhóc, luôn đi sau mông nhóc gọi “Anh Thời Khanh“.

Nghĩ đến Đồng Đồng, Tô Diệc cảm thấy đấy mới được gọi là tiểu thiên sứ, mềm mại ngoan ngoãn, ôm vào ngực giống như ôm kẹo bông gòn. Ngay cả nói chuyện cũng rất nhẹ nhàng, không ai gặp mà không yêu thích.

Buổi tối trước khi đi ngủ, Tô Diệc đem sự việc của con gái kể với Lục Giam, sau đó còn oán giận mà nói:“ Đều tại anh nuông chiều hư.”

Lục Giam sờ sờ mũi, không phản bác.

Nhà bọn họ mấy chục năm không có con gái, Lục Thời Ngữ sau khi sinh thì trăm ngàn sủng ái đều nhận vào mình. Ông bà sủng con bé, bố Lục và mẹ Bãi cũng sủng con bé, ngay cả Lục Ngôn cũng không hề giận dữ khi bị con bé thắt bím tóc hay sơn móng tay. Chính mình thì làm sao có thể may mắn thoát khỏi.

Lại nói, trong nhà người duy nhất đối với Lục Thời Ngữ hơi nghiêm khắc chính là Tô Diệc.

Lục Giam nghĩ nghĩ: “Em biết “Bách Thảo Đường” ở phố bên cạnh chứ?”

Tô Diệc ừ một tiếng:“Sao thế?”

Nhà bọn họ cùng gia đình anh là quen biết lâu đời, ông Ngụy không chỉ là một trung y tài giỏi, mà còn là người thừa kế thứ ba của môn võ thuật Bát Quái Chưởng. Nhà bọn họ con cháu đông đảo, còn có những lớp học để dạy trẻ con ở nhà. Tiểu Ngữ quá mức hoạt bát, Tiểu Khanh lại quá mức yên tĩnh, bọn chúng còn nhỏ cũng không thể đến nhà trẻ, ở bên ngoài cũng chỉ học được những cái không tốt, không bằng đưa đến Ngụy gia để học tập đi.”

“Anh cảm thấy con gái sẽ thành thật đi học?” Tô Diệc ra vẻ hoài nghi.

“Ngụy gia có khóa học võ, Tiểu Ngữ khẳng định sẽ thích.”

“Con bé mới hai tuổi rưỡi em đã không quản nổi, anh còn muốn cho học võ? Vậy chẳng phải là có thể trực tiếp leo lên lật mái nhà sao?”

“Ngụy gia là gia đình có quy củ, hơn nữa Bát Quái Chưởng chỉ là nội quyền(*), có thể chữa bệnh, nâng cao sức khỏe và rèn luyện đạo đức, rất bổ ích.”

(*) có tác dụng bên trong.

Tô Diệc bị thuyết phục, gật đầu.

Ngày hôm sau, Lục Học Tùng tự mình ra mặt dẫn hai cháu cố đi đến Ngụy gia.

Một tuần trôi qua, người vốn dĩ luôn bán tín bán nghi là Tô Diệc bỗng phát hiện hai đứa con của mình thật sự có thay đổi.

Lục Thời Ngữ quy củ hơn một chút, Lục Thời Khanh cũng không còn quá băng lãnh nặng nề nữa.

Có lẽ là do hoạt động rất nhiều nên hai chị em ăn rất nhiều, ăn chưa hết bát này đã đòi bát khác. Hơn nữa, thế nhưng Lục Thời Ngữ lại không kén ăn. Trước đó cà rốt, rau chân vịt một chút cô bé cũng không đụng vào, hiện tại cũng có thể ăn.

Tô Diệc lấy cho con bé một muỗng cà rốt xào thịt bò, nhìn con gái mày cũng không nhíu mà ăn sạch, không nhịn được hỏi:“ Tiểu Ngữ thích ăn cà rốt sao?”

Lục Thời Ngữ lắc đầu:“ Không thích.”

“Vậy vì sao con tự nguyện ăn?”

“Ông Ngụy nói ăn nhiều cà rốt và rau chân vịt mới có thể cao lên.”

“Nguyên lai Tiểu Ngữ muốn cao à, cao để làm gì?”

“Đánh bại Ngụy Thập Tam.”

“Ngụy Thập Tam là ai?”

“Là cháu cố của ông Ngụy.”

Tô Diệc:“.....” Không nghĩ đến tính hiếu thắng của con gái cũng rất cao nha.

5.

Ở thời điểm khi con được một tuổi ba tháng, Tô Diệc cảm thấy cảm xúc của mình không đúng lắm, tâm trạng thường xuyên sa sút, trở nên đa sầu đa cảm.

Vào lúc cô mang thai cảm thấy tính tự chủ trong công việc của mình rất tốt, cho nên sự cân bằng giữa con cái và công việc hẳn sẽ không khó.

Có một câu nói rất hay: Tất cả tình yêu trên thế giới này đều sẽ có một mục đích nào đó, chỉ có một loại tình yêu với mục đích không thể chia lìa, đó là tình yêu của cha mẹ dành cho con cái. Tô Diệc vô cùng đồng ý, vì thế cô muốn có thể ở bên cạnh bọn nhỏ trước khi chúng đến nhà trẻ.

Nhưng không phải việc gì cũng có thể theo ý muốn của mình. Sau khi tự mình trải nghiệm cô mới biết nuôi con là việc vất vả đến nhường nào. Khi hai đứa nhỏ lớn lên và sự nhận thức của chúng cũng tăng theo, chúng có đầy sự tò mò về thế giới, cái gì cũng muốn sờ một chút, nhìn một chút. Mặc dù vẫn có một bảo mẫu nữa, nhưng Tô Diệc vẫn cảm thấy mình bị lao lực cả về thể xác lẫn tinh thần.

Sau liên tục nhiều ngày ngủ không đủ giấc cùng mệt nhọc, hôm nay Tô Diệc bùng phát.

Cô gọi điện thoại cho Lục Giam, hỏi hôm nay anh có thể về sớm không, cô muốn nói chuyện với anh.

Cô gọi ba cuộc vẫn không có người nghe máy. Tô Diệc cố chấp mà gọi lần thứ tư, bất quá lần này là gọi đến chỗ thư ký.

Nhận điện thoại là một cô gái trẻ tuổi, tên là Lâm Lâm, mới vừa vào làm thực tập được ba ngày. Ông của cô ta làm lãnh đạo ở cấp trên, chỗ dựa thật cứng. Sở dĩ đến làm việc là vì cô ta là fans của Lục Giam.

Thái độ ngoài mặt và trong công việc của cô ta vẫn giống nhau, bất quá vì nhìn mặt mũi của ông cô ta, Lục Giam mới để cho cô ta làm hết kỳ thực tập.

Thời điểm Tô Diệc gọi điện đến, Lâm Lâm đang nhàn rỗi không có việc gì mà dũa móng tay.

“Xin chào, đây là văn phòng thư ký.”

“Tôi tìm Lục Giam, anh ấy có ở đấy không?”

“Cô có hẹn trước không?”

Tô Diệc tuy rằng không thường xuyên đi tìm Lục Giam, nhưng đại bộ phận trong công ty đều nhận ra cô, đương nhiên Lâm Lâm không bao gồm trong đó.

“Hiện tại tôi gọi điện thoại cho anh ấy cũng cần phải hẹn trước sao?” Hôm nay tâm tình Tô Diệc không tốt, trực tiếp hỏi ngược lại.

Lâm Lâm ở nhà cũng là một tiểu thư, không chỉ tính tình ngoan bướng mà đầu óc cũng không quá linh hoạt. Mặc cho ai cũng nghe ra được đã gọi thẳng tên là Lục Giam thì hẳn sẽ có quan hệ gần gũi hay sao, nhưng vị tiểu thư này không nghe ra được, còn rất lãnh đạm nói:“ Không có hẹn trước, tôi cúp đây.” Nói xong trực tiếp cúp điện thoại.

Vào thời điểm Lâm Lâm buông điện thoại, Lục Giam vừa hay từ phòng họp đi ra. Tưởng Duyên, bí thư Trương Tùng, cùng mấy vị chức cao đi theo sau.

Lục Giam từ trước đến nay trong cuộc họp rất ít khi nhận điện thoại, nhưng từ sau khi Tô Diệc mang thai thì khác, vào họp cũng mang điện thoại theo. Sợ là Tô Diệc cùng hai đứa bé có việc gì không ổn sẽ không tìm được anh.

Hôm nay, là anh quên mang theo.

Tiến vào văn phòng, nhìn điện thoại bị bỏ quên trên bàn reo lên. Nhìn thấy tên của Tô Diệc, anh lập tức nhấn nghe, không nghĩ sẽ trượt tay bật trúng loa ngoài. Đầu bên kia điện thoại không kịp phòng bị mà truyền đến thanh âm khóc lớn của Tô Diệc:“ Lục Giam, có phải anh ở bên ngoài có “cẩu” không, ô ô ô...”

Nói xong, cô cũng không cho Lục Giam cơ hội giải thích mà trực tiếp ngắt máy.

Văn phòng im ắng như có thể nghe tiếng kim rơi, vài vị quan chức cấp cao liếc nhìn nhau.

Lục Giam vô cùng xấu hổ, khụ một tiếng, Tưởng Duyên vẻ mặt bát quái mà nói:“ Hôm nay đến đây thôi, các vị đi trước đi.”

Bảo mẫu ở cùng bọn nhỏ trong phòng ngủ. Ngoài phòng, tia sáng sáng rọi, Tô Diệc ôm đầu gối ngồi trên gối xích đu, cứ giống như người gỗ mà không nhúc nhích.

Lục Giam chậm rãi bước đến, ngồi xổm trước mặt cô, ôn nhu hỏi:“ Làm sao vậy, Tô bảo bảo của anh?”

Chàng trai đã thật lâu chưa gọi cô như thế.

Tô Diệc ngẩng đầu lên. Đôi mắt cô khóc đến có chút sưng, hồng hồng, trên mặt tất cả đều là nước mắt.

Cô nghe được Lục Giam thở dài, tiếp theo trong nháy mắt là một đôi môi ấm áp hôn lên mắt cô.

Tô Diệc nhắm mắt lại.

Lục Giam yêu thương mà hôn lên mí mắt, lông mi ướt đẫm nước mắt của cô.

“Đừng khóc, anh đau lòng.” Anh một tay ôm eo cô, một tay để ở trên lưng cô vỗ nhẹ mà trấn an.

Không nghĩ đến Tô Diệc lại ôm cổ anh mà khóc ô ô ô lợi hại hơn.

Lục Giam nôn nóng mà ôm chặt cô:“Em rốt cuộc sao thế, ai làm cho em ủy khuất?”

Tô Diệc khóc đến mệt mới dừng lại, lắc đầu nức nở nói:“ Không có....chỉ là muốn khóc.”

Lục Giam ngây người, sau đó ôm cả người cô lên giống như vỗ về em bé.

Chờ Tô Diệc bình tĩnh lại đã là nửa tiếng sau. Cô cầm ly nước uống, nhìn Lục Giam xách chiếc túi du lịch đi ra, cô nhíu mày hỏi:“ Anh đi công tác?”

Lục Giam cười xoa đầu cô, nắm tay cô đi ra phía cửa:“ Anh mang em ra ngoài chơi, buổi tối sẽ đi suối nước nóng, ngày mai lại trở về.”

Tô Diệc:“....Còn con thì sao?”

“Đã có bảo mẫu rồi, hơn nữa anh đã nhờ bà nội hỗ trợ chăm sóc một chút.”

“Buổi tối trước khi ngủ bọn nhỏ còn phải uống sữa.”

“Không phải trong tủ lạnh có sữa đông lạnh sao.”

“Bọn nhỏ nửa đêm thức dậy không thấy em nhất định sẽ khóc!”

.............

Tô Diệc một bên vừa lải nhải, một bên bị nhét vào ghế phụ xe. Trên đường cô vẫn không yên tâm, muốn gọi điện cho bảo mẫu, lại bị Lục Giam tịch thu điện thoại.

Vòng xoay xoay vừa nhanh vừa mạnh(*), như có thể chạm đất cũng có thể chạm trời.... Bên tai là tiếng thét của cả nam lẫn nữ, Tô Diệc bị kích thích mà hét lên tên:“Lục Giam.”

(*) trò chơi cảm giác mạnh xoay xoay trên không trung ý.

“Anh đây” Lục Giam ở bên cạnh đáp. Tuy rằng khuôn mặt anh trắng bệch đi, nhưng so với lần trước thì có tiến bộ hơn, trong toàn bộ quá trình chơi anh đều nhắm mắt, cũng cùng mọi người cùng nhau thét lên.

“Lục Giam.”

“Anh đây.”

“Lục Giam.”

“Anh đây.”

........

Tô Diệc nghiêng đầu nhìn anh, gió thổi đã làm loạn đi mái tóc của anh. Bọn họ đã quen biết 7 năm, vậy mà gương mặt anh vẫn hoàn hảo anh tuấn như lần đầu gặp nhau.

Cơm chiều hai người quyết định sẽ đến nhà hàng buffet trong khu du lịch suối nước nóng để giải quyết.

Bởi vì muốn có sữa, Tô Diệc đã hơn một năm không ăn qua đồ quá cay hay có nhiều dầu mỡ.

Lục Giam lấy siêu nhiều tôm hùm đất xào cay, còn có gà mù tạt, bánh kem bơ, kem..... Đẩy đến trước mặt cô và nói:“ Ăn đi, ngày mai trở về liền cắt sữa của bọn nhỏ.”

Kỳ thật, hai tiểu gia hỏa lúc 4 tháng đã được tăng thêm những bữa ăn thêm, qua một tuổi bảo mẫu liền cho bọn nhỏ ăn một ngày ba buổi, có chay có mặn để dinh dưỡng được hợp lý, chỉ có buổi tối và buổi sáng mới uống một chút sữa mẹ. Bất quá Tô Diệc thấy rằng nếu điều kiện cho phép, cô muốn kiên trì cho bọn nhỏ uống sữa mẹ đến hai tuổi.

Lục Giam hiểu Tô Diệc, cô kỳ thật là mlà người có tính hiếu thắng, theo chủ nghĩa hoàn mỹ. Cô tận lực chăm sóc cho bọn nhỏ mọi thứ đều tốt nhất, vì thế cũng tự làm áp lực chính mình.

Tô Diệc trầm mặt trong giây lát, gật gật đầu.

Lục Giam ngồi ở đối diện, xoắn tay áo lên chuẩn bị lột tôm cho cô:“Mau ăn đi, một lát nữa chúng ta đến suối nước nóng.”

Tô Diệc ngẩng đầu, thanh âm khó chịu:“ Thực xin lỗi, hôm nay em quá tùy hứng rồi.”

Lục Giam cầm tay cô, ngón tay cái vuốt vuốt cổ tay cô an ủi, thanh âm vừa ôn nhu vừa ấm áp:“Ngốc, anh là chồng em, em không nổi giận với anh thì nổi giận với ai? Trong khoảng thời gian này là anh sai sót, hiện tại công ty đã đi vào quỹ đạo, về sau anh sẽ dành nhiều thời gian hơn để ở bên em và bọn nhỏ.”

Tô Diệc cảm thấy từng lỗ chân lông trên người mình đều như đang được tưới một dòng nước vô cùng ấm áp.

“Cảm ơn anh, ông xã.” Cô vẫn luôn cho rằng Lục Giam đã đối tốt với cô hết mức có thể, nhưng là hiện tại xem ra anh vẫn có thể đối tốt với cô nhiều nhiều hơn so với cô tưởng tượng.

Trước mặt người ngoài, Lục Giam luôn là người thanh lãnh, tựa như mơ hồ ở cuối chân trời. Chỉ có cô biết, anh là người vừa nhạy bén vừa tinh tế, lại ấm áp mà thâm tình, luôn biết an bài tốt mọi việc.

Một Lục Giam tốt đẹp như thế, chính là ông xã của cô!

6. (Du: Chúng ta đã theo ngôi bằng thế hệ của nam nữ chính, nên đời con của hai người thì chúng ta coi như cũng lên chức nha

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.