Nam Thần Kiêu Ngạo

Chương 4: Chương 4




Chương 7: Thụ sủng nhược kinh

Đồ ăn đã mang lên đủ, Chu Nịnh Nịnh nhìn lướt qua món ăn trên bàn, cơ bản đều là món cô thích, cô mừng rỡ ngồi xuống, chút chuyện nhỏ vừa rồi coi như đã bị cô ném ra sau đầu rồi.

Chu Dục Thân nhắc nhở: “Đừng ăn nhiều quá, để bụng lát nữa ăn món tráng miệng.”

Đúng vậy nha, cô còn chọn vài món tráng miệng nữa, anh trai lại không thích ăn ngọt, chỉ còn mình cô có thể ăn, nghĩ vậy chiếc đũa trên tay Chu Nịnh Nịnh chậm dần, sau đó lại gọi cho Tằng Tiểu Mông.

“Alo, Tiểu Mông, tớ cùng anh trai đang ăn cơm ở ngoài, lúc nãy cậu gọi cho tớ là do tớ không cẩn thận đụng vào người khác.” Chu Nịnh Nịnh giải thích nguyên nhân cô cúp máy.

“Chu Tiểu Nịnh, gần đây cậu rất xui xẻo đó. Lần trước là tông xe, bây giờ lại đụng người, Lucky của cậu mang may mắn cho cậu vậy hả.”

“Thật ra… Người lúc nãy tớ đụng vào chính là chủ nợ…” /(tot)/~~

“Phụt… Khụ khụ khụ… Hai người thật sự là có duyên!” Đang uống nước, Tằng Tiểu Mông lại muốn cười vì thế bị sặc đến ho không dứt.

Chu Nịnh Nịnh ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt nghiên cứu của anh trai, cô hàn huyên với Tằng Tiểu Mông vài câu, hẹn thời gian địa điểm tối mai gặp mặt mới cúp điện thoại.

Quả nhiên, Chu Dục Thân hỏi cô: “Lúc trước em tông vào xe người ta, chủ xe chính là người đàn ông đó sao?”

Chu Nịnh Nịnh gật đầu: “Ừm… Mấy ngày trước em có gặp anh ta, anh ta nói gần đây rất bận, xe còn chưa mang đi sửa, khi nào sửa xong sẽ gọi cho em.”

Đôi mắt sắc của Chu Dục Thân có hơi thay đổi, dặn cô: “Anh ta liên lạc với em, em chỉ cần lấy số tài khoản là được, không cần đi gặp mặt.”

Cô cũng không muốn phải gặp mặt anh, hai lần đều là tình cờ mà thôi. Chu Nịnh Nịnh gần đây rất nghe lời anh trai, nói: “Dạ, em biết rồi.”

Một lát sau, Chu Nịnh Nịnh buông đũa xuống, Chu Dục Thân gọi phục vụ mang món tráng miệng lên. Chu Nịnh Nịnh cười tủm tỉm chờ đợi, có một anh trai anh tuấn chu đáo như vậy, cô cũng phải khen bản thân mình tốt số.

Ăn xong món tráng miệng mỹ vị, lại gói cho cha mẹ một phần, Chu Nịnh Nịnh xoa bụng, cảm thấy mỹ mãn đi theo anh trai rời khỏi nhà hàng. Chu Dục Thân nói: “Anh đưa em về.”

“Dạ được.” Chu Nịnh Nịnh theo Chu Dục Thân đi về phía thang máy.

Thang máy nhanh chóng lên đến nơi, Chu Nịnh Nịnh đi theo đám đông vào thang máy, lúc cửa thang máy đang muốn khép lại, dáng người thon dài cao ngất của chủ nợ liền xuất hiện ở bên ngoài.

Phản ứng đầu tiên của cô là muốn nhấn nút giữ cửa thang máy, nhưng đáng tiếc là cô đứng khá xa, tay ngắn không đủ trình độ, cửa thang máy cứ vậy mà khép lại, cô ngẩng đầu lần nữa liền bắt gặp ánh mắt anh. Không biết có phải do cảm giác của cô không, ánh mắt của anh lại nhàn nhạt như lần đầu gặp mặt, hoàn toàn khác với sự ôn hòa tối hôm đó và lúc gặp phải vừa nãy.

Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, hai người đối mặt, có một loại cảm giác bất đắc dĩ khi cách nhau bởi cánh cửa.

Ngài chủ nợ, thật xin lỗi, anh chỉ có thể đợi chuyến tiếp theo mà thôi.

Xe đậu ở bãi đỗ xe tầng B1, Chu Nịnh Nịnh đi theo anh trai đi lấy xe, cô ăn quá no, bụng có chút khó chịu, đi chậm chạp để tiêu cơm, Chu Dục Thân chỉ có thể bước chậm lại để đợi cô.

Vì vậy, một chuyến thang máy nữa đi đến, Lục Cận Thâm cũng đã xuống tầng B1, nhìn thấy Chu Nịnh Nịnh và bạn trai cô đang đi phía trước.

Anh hơi dừng bước chân, thu hồi ánh mắt, lập tức bước nhanh đi đến chỗ xe mình, xe của anh đang đậu phía trước.

Chu Nịnh Nịnh chậm rãi bước đi, có đôi chân dài thật sự rất tốt, nhanh chóng đi lướt đến phía trước. Chu Nịnh Nịnh tất nhiên là nhận ra bóng lưng kia, ánh mắt của cô không khỏi dõi theo anh, Tằng Tiểu Mông nói không sai, dáng đi của anh thật sự nhìn rất đẹp.

Vừa cảm thán xong, anh đã dừng lại. Chu Nịnh Nịnh để ý xe của anh vẫn là chiếc SUV màu đen tối hôm đó cô nhìn thấy. Cô và anh trai cũng đã đi đến bên cạnh xe rồi.

Xe của Chu Dục Thân đậu ở bên trái, xe Lục Cận Thâm ở bên phải phía trên, cách đó không xa, ngẩng đầu đã có thể nhìn thấy đối phương, hiển nhiên Chu Dục Thân cũng đã nhận ra anh, anh nói với Chu Nịnh Nịnh: “Nịnh Nịnh, bây giờ em chạy qua đó xin số tài khoản của anh ta đi.”

Chu Nịnh Nịnh sửng sốt, sau đó tuân lệnh chạy tới phía trước.

Lục Cận Thâm đang định lên xe, khóe mắt liếc thấy bóng dáng nho nhỏ của cô đang chạy tới, lông mày nhẹ nhàng cau lại.

“Này… Tiên sinh.” Cô vẫn chưa biết tên anh, mỗi lần gọi anh đều có một loại cảm giác rất lạnh nhạt, loại cảm giác này khiến mỗi lần cô nói chuyện với anh đều không tự giác mà lại khẩn trương, mà loại cảm giác khẩn trương có thể khiến cho người ta không thể suy nghĩ được gì.

Ví dụ, ánh mắt lạnh nhạt của anh quét tới, miệng Chu Nịnh Nịnh bật ra một câu như thế này: “Chúng ta lại gặp nhau rồi, thật trùng hợp…”

Đôi mắt đen nhánh của Lục Cận Thâm nhàn nhạt nhìn cô, rất là trùng hợp đó. Nhưng mà, cô gái, bạn trai cô vẫn đang đứng đối diện nhìn qua, cô có thể thật sự đến gần tôi được sao?

Trong nội tâm nghĩ như vậy, trong miệng lại hỏi: “Có việc gì sao?”

À! Đúng đúng! Đúng là lời mở đầu này! (⊙▽⊙)

Chu Nịnh Nịnh vội vàng gật đầu, như gà con mổ thóc, mái tóc mềm nhẹ lắc lư, đôi mắt phát sáng nhìn anh, đầu óc lập tức thanh tỉnh, cô nói rõ ý định đi đến đây của mình: “Không biết xe anh đã sửa xong chưa, tôi lại không có cách liên lạc với anh, cũng không biết lúc nào mới có thể tình cờ gặp anh, cho nên tôi muốn hỏi anh xem, anh có thể cho tôi số tài khoản ngân hàng của anh không? Anh trai tôi nói sẽ giúp tôi trả tiền, trực tiếp chuyển khoản cho anh.”

“Anh trai của cô?” Anh lập tức bắt lấy trọng tâm.

“Ừm?” Cô nói dài như vậy mà trọng điểm lại là anh trai cô ư? Không phải đang nói chuyện số tài khoản sao?

“Người đàn ông kia là anh cô?” Đôi mắt Lục Cận Thâm nhìn về phía đối diện, hỏi xong liền cảm thấy bản thân có chút rối loạn, nhịn không được đưa tay vuốt vuốt mi tâm, ánh mắt cụp xuống, dấu đi một tia không được tự nhiên trong đáy mắt.

“Đúng vậy… Chính là anh trai muốn tôi tới hỏi số tài khoản của anh đó.” Chu Nịnh Nịnh cũng quay đầu nhìn thoáng về phía sau, anh trai cô đã ngồi vào sau tay lái, xe cũng đã khởi động rồi.

Ánh mắt Lục Cận Thâm lại lần nữa rơi vào trên người cô, đáy mắt nhu hòa hơn một chút.

Chu Nịnh Nịnh quay đầu, có chút khó hiểu. Ngài chủ nợ đây là muốn nhận mặt luôn anh trai của cô sao? Chu Nịnh Nịnh chợt nghĩ đến một khả năng, vội vàng nói: “Anh trai tôi là bác sĩ khoa ngoại, đã làm việc nhiều năm rồi, anh ấy có thể giúp tôi trả tiền, tuyệt đối sẽ không quỵt nợ đâu.”

Lục Cận Thâm tất nhiên là nghe ra ý của cô, huyệt thái dương giật giật mấy cái, một lần nữa đưa tay đè lên mi tâm, nếu như nói trước đó là che giấu tâm tư nào đó thì bây giờ quả thật có chút đau đầu.

Từ lúc nào anh đã truyền cho cô loại tin tức “Tôi rất sợ các người không trả tiền” rồi? Anh nhìn qua rất giống loại người nhỏ mọn vậy sao? Xem ra anh cần phải giải thích một chút.

“Đầu tiên, tôi chưa từng hoài nghi em sẽ quỵt nợ. Tiếp theo, phí sửa chữa xe bao nhiêu tôi cũng không rõ, vì xe không phải của tôi, theo tôi được biết, xe cũng chưa mang đi sửa. Cuối cùng, khi xe sửa xong, tôi sẽ thông báo cho em, đến lúc đó số tài khoản của chủ xe tôi cũng sẽ cho em biết.”

Giọng nói đàn ông trầm thấp, thuần hậu vang lên quanh quẩn ở bãi đỗ xe, có chút khàn khàn, cũng mang chút trịnh trọng. Chu Nịnh Nịnh chột dạ, đỏ mặt, cô thật sự chỉ là đột phát nghĩ tới, chứ không cho rằng anh là loại đàn ông thích so đo tính toán. Hơn nữa, anh nói chuyện nghiêm túc như thế lại khiến cho cô khẩn trương không thể suy nghĩ gì được, cắn môi tự hỏi nên đáp lời như thế nào.

Lục Cận Thâm cảm thấy mình đã biểu đạt đầy đủ ý tứ, anh quơ quơ cái chìa khóa trong tay, hỏi: “Còn có việc gì nữa không?”

Chu Nịnh Nịnh vẻ mặt mơ hồ: “Hình như không có…” (⊙v⊙)

Anh cong khóe môi, ấm giọng nhắc nhở cô: “Anh trai em đang đợi kìa.”

Chu Nịnh Nịnh càng cảm thấy mơ hồ, ngài chủ nợ thật biết biến hóa nha! Ánh mắt trước khi trả nợ là lạnh lùng và xa cách, sau đó lại nghiêm túc nói năng một lúc, bây giờ cười với cô đến thật dễ nhìn.

Giống như sự phòng bị đã được tháo xuống, cô có chút cảm giác thụ sủng nhược kinh.

“Vậy, tôi đi trước. Tạm biệt.” Nịnh Nịnh tiểu thư thụ sủng nhược kinh giơ tay lên, vẫy vẫy tay với người đàn ông như con mèo phát tài.

“Đợi chút.” Anh gọi cô lại.

“Hả?” Cô ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt anh.

Đôi mắt trẻ con thanh tịnh như nước, chăm chú nhìn anh, đáy mắt Lục Cận Thâm hiện lên tia cười, “Lục Cận Thâm, tên của tôi.”

“À?” Đột nhiên nói cho cô biết tên làm gì, cũng thật là thụ sủng nhược kinh đó?!

“Được rồi, em đi đi.” Lục Cận Thâm có chút ghét bỏ phản ứng của cô.

“Không được, tôi không biết tên anh là những chữ nào.” Chu Nịnh Nịnh vội vàng giải thích, giấu đầu hở đuôi.

Thì ra là như vậy, Lục Cận Thâm cụp mắt xuống nhìn cô một lát. Sau đó lấy ra một quyển sổ và bút từ trong xe, đứng trước mặt cô viết tên của mình vào. Chữ của anh tiêu sái, mạnh mẽ, đầu bút nhấn mạnh, như muốn xuyên qua tờ giấy kia. Anh dựng thẳng quyển sổ bảo đảm cô có thể thấy, sau đó hỏi: “Nhớ chưa? Sau này đừng gọi tôi là “Này” nữa.”

Chu Nịnh Nịnh vội vàng gật đầu, thì ra là ngài chủ nợ chú ý đến việc này, “Được. Lục tiên sinh, tôi đi trước, anh tôi đang chờ, tạm biệt.”

Lục tiên sinh bình tĩnh ung dung nhìn cô một cái, nói: “Tạm biệt.”

Chu Nịnh Nịnh chui vào xe, trong xe đã mở điều hòa, mát lạnh thấm người. Vừa rồi ở bên ngoài không cảm thấy nóng, lúc lên xe mới phát hiện cô đã đổ chút mồ hôi, không biết là do khẩn trương hay trời nóng.

Chu Dục Thân nhìn thoáng về phía trước, “Sao lại đi lâu như vậy, anh ta đưa số tài khoản chưa?”

Chu Nịnh Nịnh gật đầu: “Thì ra ngày đó em đụng vào không phải xe của anh ấy, chắc là của bạn hoặc người nhà, xe còn chưa mang đi sửa, anh ấy nói đến lúc đó sẽ cho em số tài khảon của chủ xe.”

Xe chậm rãi lăn bánh, chạy về phía lối ra, xe Lục Cận Thâm ở phía trước. Chu Dục Thân như có điều suy nghĩ nhìn thoáng qua, lại nghiêng đầu nhìn em gái mình, trẻ tuổi xinh đẹp lại đáng yêu, thật sự dễ khiến đàn ông xung quanh theo đuổi, nhưng mà anh vẫn muốn nhắc nhở một chút: “Nịnh Nịnh, nhìn đàn ông không thể nhìn điều kiện bên ngoài. Ví dụ như loại công tử lớn lệp đẹp mã gia đình giàu có, em phải xác định anh ta có nghiêm túc không hay chỉ muốn chơi đùa. Ừm! Ý anh nói nếu em muốn yêu đương hay là có thích một người nào đó, phải chú ý đến tình cảm đối phương dành cho mình, không nên bị mê hoặc bởi vẻ bề ngoài, anh không muốn em chịu bất kỳ tổn thương nào.”

“Hả?” Sắc mặt Chu Nịnh Nịnh liền đỏ lên, cả người ngây ngẩn, không phải đang nói đến vấn đề số tài khoản sao, làm thế nào liền biến thành đề tài dạy cô nhìn đàn ông rồi?

Trong trường, những chàng trai theo đuổi cô quả thật cũng có, nhưng đều bị cô từ chối. Ở đại học, rất nhiều nam sinh theo đuổi nữ sinh nhưng nếu bị từ chối sẽ lập tức thay đổi mục tiêu khác. Mấy tháng nay, có một người vẫn kiên trì theo đuổi cô, nhưng cô vẫn không có cảm giác, chưa nói tới bây giờ cô cũng không muốn yêu đương! Sao anh trai lại đột nhiên khuyên bảo, cảnh cáo cô thế này.

Chu Dục Thân cười cười: “Anh chỉ nhắc nhở em vậy thôi.”

Là vậy sao? Chu Nịnh Nịnh nở nụ cười: “Em biết rồi. Em có một anh trai đẹp trai lại ưu tú như vậy, cách nhìn người cũng đã được bồi dưỡng từ nhỏ rồi, cách nhìn đàn ông càng cao hơn!”

Chu Nịnh Nịnh nói rất thật, nếu cô muốn tìm bạn trai thì chắc chắn phải theo đúng tiêu chuẩn của anh trai cô. Dù sao có một anh trai ưu tú như vậy, mắt nhìn đàn ông quả thực là đã bị đào tạo từ nhỏ rồi.

Chu Dục Thân bị cô chọc đến nở nụ cười: “Tốt nhất là như vậy.”

Chu Nịnh Nịnh biểu hiện được như thật: “Đó là đương nhiên.”

Chương 8: Một chút ấm áp

Về đến nhà, thời gian còn sớm, Chu Nịnh Nịnh liền trở về phòng vẽ truyện tranh. Sau ngày bị tông xe, cô đăng chương thứ nhất trên blog của mình, nhắc mọi người phải chạy xe cẩn thận, nếu không sẽ gặp tình trạng giống cô.

Số người theo dõi blog của Chu Nịnh Nịnh có gần một vạn, vốn chỉ muốn có nơi nho nhỏ để đăng truyện nhưng sau đó có không ít người yêu thích đến yêu cầu thêm, lúc rảnh rỗi cô sẽ vẽ phần tiếp theo. Cô rất thích vẽ truyện tranh, thích đem những câu chuyện trong sinh hoạt cuộc sống thường ngày vẽ thành manga, biến thành câu chuyện của những người nhỏ, có khi ra ngoài dạo phố cũng có thể đột nhiên có linh cảm.

Tối nay lại gặp lại chủ nợ, cô bị thụ sủng nhược kinh, đến giờ linh cảm vẫn còn, đáy lòng còn toát ra một chút bong bóng màu hồng mơ mộng như thiếu nữ, cô vui vẻ vẽ đến hưng phấn.

Đợi cô vẽ xong đã là hơn nửa đêm, đăng tải lên blog sau đó Chu Nịnh Nịnh liền đi tắm rửa.

Trước khi ngủ, cô cầm điện thoại lên blog xem lại, đã có hơn hai mươi bình luận, còn có vài bình luận thúc giục. Chu Nịnh Nịnh cười cười lăn trên giường, vậy mà còn thấy hủ nữ đang ghép cặp anh cô và chủ nợ. Còn có mấy người khen ngợi!

Thật làm cho cô dở khóc dở cười! Quả nhiên góc độ nhìn thế giới của hủ nữ rất khác thường.

Cô hồi âm: “*Cười ra nước mắt* Đừng ghép cặp anh trai tôi như thế! Anh ấy có vợ đó! Anh ấy rất yêu chị dâu!”

Đột nhiên có một bình luận mới, Chu Nịnh Nịnh mở ra xem, có một nickname là “Nữ hán tử giỏi phát hiện tình yêu” bình luận là: “Chẳng lẽ chỉ có mình tôi cảm thấy chủ nợ tiên sinh và Nịnh Nịnh tiểu thư thích ăn ngọt nhất định là một cặp sao? Quả nhiên chỉ có nữ hán tử như tôi mới có loại tâm tư tinh tế tỉ mỉ là giỏi phát hiện tình yêu đó, các cô, những cô gái bé nhỏ đều quá sức trẻ con! Cầu chương tiếp! Chủ nợ bá đạo yêu mến của tôi. *Mặt mèo*”

Chủ nợ bá đạo yêu mến của tôi…

Tay Chu Nịnh Nịnh run lên, thiếu chút nữa là rớt luôn cái điện thoại, cái này là gì vậy. Cô và chủ nợ tiên sinh sao? À, không, tối nay anh đã nói với cô, tên anh là Lục Cận Thâm.

Quan hệ của cô và Lục Cận Thâm tiên sinh kia rất đơn giản, cô biết tên của anh và thiếu tiền anh, trừ việc đó, cô và anh có thể có loại quan hệ khác sao?

Đáp án dĩ nhiên là không thể! Cô hồi âm: “Em gái suy nghĩ nhiều quá! Tôi cảm thấy cô hãy tích cực chủ động phát hiện tình yêu của mình đi.”

Rất nhanh, “Nữ hán tử giỏi phát hiện tình yêu” hồi âm: “A a a! Đáng ghét! Nói lảng sang chuyện khác! Tôi nói rất nghiêm túc! Xem bộ mặt nghiêm túc của tôi đi!”

Chu Nịnh bật cười một cái, vừa cười vừa hồi âm: “Kỳ thật cô mới là em gái nhỏ phải không? Hahaha, ngủ ngon nha! Chúc cô may mắn, em gái nhỏ giỏi phát hiện tình yêu.”

__________

Lại qua một tuần lễ, Chu Nịnh Nịnh vẫn không nhận được điện thoại hay tin nhắn của Lục Cận Thâm, cô âm thầm oán giận hiệu quả làm việc của Lục tiên sinh quá chậm!

Bốn giờ chiều, trời đổ mưa lớn, mưa ngày hè luôn đến nhanh đi nhanh, một giờ trước sắc trời còn u ám, cơn dông kéo ầm ầm, một giờ sau bầu trời đã có thể sáng trong, nơi chân trời còn có cầu vồng như ẩn như hiện, đám mây như những cây kẹo bông điểm xuyết cho bầu trời lam nhạt, rút đi cái nóng bức, làn không khí tươi mát.

Gần đây, gia đình Chu Nịnh Nịnh ăm cơm rất đúng giờ, thời gian cơm tối là khoảng 6 giờ hoặc 6 rưỡi. Hôm nay, đồng chí Chu ở nhà làm đầu bếp, Chu Nịnh Nịnh vừa về tới nhà liền ăn cơm. Sau bữa cơm tối, thời gian còn rất sớm, ánh chiều tà vừa tan hết, bầu trời lam nhạt sáng ngời, Chu Nịnh Nịnh hỏi ông Chu: “Cha, có muốn ngồi Tiểu Quy của con đi bờ sông hóng gió không? Hôm nay trời vừa mưa, không khí rất tốt.”

Ông Chu hừ hừ, có chút kiêu ngạo nói: “Cái xe của con nhỏ như vậy ngồi rất không thoải mái, không đi.”

Chu Nịnh Nịnh cũng học ông hừ hừ, “Thật sự không đi sao? Con mang Lucky đi!”

Ông Chu phất tay đuổi cô: “Đi đi, tối nay cha đã hẹn đánh cờ với chú Vương rồi.”

Thì ra là như vậy, chú Vương chính là ông Vương trong miệng Mạc Tú Trân, lớn hơn ông Chu mấy tuổi. Mấy năm trước, vợ chú qua đời, con gái chú ấy xinh đẹp nhưng vẫn luôn ở nơi khác. Chu Nịnh Nịnh cảm thấy chú Vương một mình rất cô đơn, hai năm qua sức khỏe cũng không tốt lắm, năm trước phải nhập viện một lần, bên cạnh cũng không có người thân, vẫn chỉ có cô và ông Chu đi thăm mỗi ngày.

Chú Vương mỗi lần gặp cô về nhà đều cười nói: “Nịnh nha đầu lại về nhà thăm cha mẹ à, thật ngoan ngoãn.”

Mỗi lần chú ấy nói như vậy, Chu Nịnh Nịnh đều cảm nhận được đáy lòng chua xót và cô độc của một người già. Cô nói với ông Chu: “Com mang Lucky đi đây, cha đánh với chú Vương nhiều thêm vài ván cờ nha!”

Lucky vẫn không sửa được cái tật xấu gặm đồ vật, cho nên đa số thời gian đều bị nhốt trong lồng, thời gian thả ra mỗi ngày không dài. Hôm nay có thể đi ra ngoài hóng gió, nó giống như đặc biệt hưng phấn hơn.

Từ nhà ra đến sông Đông Giang cũng không xa, Chu Nịnh Nịnh chạy xe điện hơn 10 phút là đến. Đem xe dừng ở chỗ an toàn, cô ôm Lucky từ trong lồng ra, kéo dây thừng dắt nó chậm rãi đi dạo. Nhưng nó rất hưng phấn, lại quá hiếu động, Chu Nịnh Nịnh sợ dây thừng sẽ siết nó, đành phải chạy theo.

Hôm nay, Lục Cận Thâm quay lại Lục gia ăn cơm, xe thả chậm tốc độ ở bờ sông, anh nhìn cô gái mặc váy trắng chạy phía trước, trong tay cầm một sợi dây thừng, chạy ở trước cô là một con vật lông xù.

Vậy là cái con vật lông xù kia đang kéo cô sao? Lục Cận Thâm thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng nở nụ cười.

Trên bàn cơm Lục gia, Phùng Anh nhắc lại chuyện cũ: “A Thâm, gần đây có cô gái nào hợp ý con không, đã mấy năm nay rồi còn không đưa về cho mẹ một đứa con dâu.”

Lục Cận Thâm hơi dừng lại một chút, giống như đang tự hỏi.

Phùng Anh còn nói: “Không được, mẹ sẽ sắp xếp người cho con gặp mặt.”

“Không cần.” Lục Cận Thâm ngắt lời bà.

Phùng Anh bất đắc dĩ trừng mắt liếc anh một cái, gắp đồ ăn cho cháu trai lớn nói: “Con trai của anh con đã 5 tuổi rồi, mà con ngay cả bạn gái cũng không có.”

Lục Cận Thâm ung dung mở miệng: “Con không gấp thì mẹ gấp cái gì, nếu muốn ôm cháu trai, không phải bên cạnh có một đứa đó sao?”

Phùng Anh: “Tiểu Dịch đã lớn rồi, mẹ muốn ôm cháu nhỏ.”

“Còn mấy tháng nữa là chị dâu sinh rồi.” Lục Cận Thâm bình tĩnh.

Phùng Anh: “…”

Sau khi ăn xong Lục Cận Thâm lên sân thượng lầu ba, tầm nhìn ở đây rất tốt, cảnh sắc Đông Giang được thu hết vào mắt. Sắc trời chậm rãi tối dần, tầm mắt của anh dính lấy hình dáng cách đó không xa, cô gái mặc váy trắng kia lại bắt đầu chạy.

Thật sự là có sức sống. Tằm mắt anh cũng chạy theo cô.

Lục Cận Thâm lẳng lặng nhìn trong chốc lát, trong đầu nhớ lại hình ảnh mấy năm trước. Lần thứ nhất ở chỗ này anh bắt gặp một cô gái nhỏ mặc đồng phục cấp 2, cô cũng mười phần sức sống như thế này, vẫn là kiểu tóc đó, đã mấy năm vẫn không thay đổi.

Anh đứng ở chỗ này ngắm bờ sông, khung cảnh nơi đó như một khung hình, ánh mắt rộng như vậy, phong cảnh nhỏ như vậy, cô giống như là một hình ảnh định dạng nhảy vào, rất tươi sáng. Trong những năm này, cô thường xuyên xuất hiện ở đây, có đôi khi là một mình, có đôi khi là cùng cha, thỉnh thoảng lại cùng bạn bè.

Tất cả đều rất tự nhiên, không có miễn cưỡng cũng không có ngẫu nhiên, cô chỉ đơn giản là hiện ra trong tầm mắt anh. Anh chứng kiến cô từ lúc mặc đồng phục cấp 2 đến lúc biến thành đồng phục cấp 3, đã thấy cô chậm rãi lớn lên.

Lục Cận Thâm cười cười, đôi mắt sắc dịu dàng như ánh trăng, anh rất giống một kẻ đi rình những cô gái nhỏ lớn lên.

Hai ba năm nay, số lần anh quay lại Lục gia không nhiều, một tháng chỉ một hai lần. Có lẽ thời gian không trùng hợp, hai năm qua mỗi lần trở về, đều không nhìn thấy được bóng dáng cô đâu nữa.

Anh cũng không để ý, cũng dần dần quên đi.

Lục Cận Thâm thu hồi ánh mắt, suy nghĩ kéo dài, giống như đã thông suốt một việc gì đó.

Mấy phút sau, Lục Cận Thâm đi đến bờ sông.

Chu Nịnh Nịnh đang tựa người vào cột phòng hộ nghỉ ngơi, Lucky chạy mệt nên cũng an phận lại, im lặng dựa vào bên chân cô, hai cái móng vuốt lông xù cào cào cái cột.

Giống như cảm nhân được có ánh mắt thiêu đốt sau lưng, Chu Nịnh Nịnh quay người lại, đôi mắt vừa vặn chạm đến ánh mắt thâm thúy của Lục Cận Thâm, cô ngẩn người, làm thế nào mỗi lần cô “nhớ” đến anh đều có thể gặp được anh?

Buổi sáng hôm nay, cô oán thầm anh một chút, đến tối lại gặp anh rồi. ╮(╯▽╰)╭

Chu Nịnh Nịnh cười cười, lộ ra má lúm đồng tiền bên má phải, tay giơ lên quơ quơ như mèo cầu phát tài: “Này, Lục tiên sinh, thật trùng hợp.”

Đúng là trùng hợp.

Cô gái nhỏ trước mắt vẫn để mái tóc ngắn như vậy, chiếc váy liền không tay như em bé, nụ cười tươi mát đáng yêu, anh dường như thấy lại được hình ảnh lần đầu tiên anh nhìn thấy cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.