Nam Thần Nhà Tôi

Chương 163: Chương 163: Anh ba, anh cố ý uống say sao?




“ Ha.ha, tổng, Tổng giám đốc Phương đang đùa đó, mọi người đừng tưởng thật nha!” Dương Yến vội vàng giải thích với đám quản lý cấp cao: “ Tôi chỉ sợ chân của Tổng giám đốc không được thoải mái nên mới tới đây thăm thôi.”

Bọn họ ồ một tiếng, nhưng bộ dạng thì không tin điều đó chút nào.

Họ đâu có mù đâu, lúc nãy còn thấy Dương Yến đi ra từ phòng ngủ mà, cái này mà gọi là ‘tới đây thăm thôi’ sao?

“Tổng giám đốc Dương, cô cứ yên tâm, chúng tôi đều hiểu mà.” Một quản lý cấp cao lên tiếng: “ Hiện tại Phương Thị vẫn chưa ổn định nên chúng tôi nhất định sẽ giữ bí mất chuyện cô mang thai mà, đợi sau này cô với Tổng giám đốc Phương đích thân thông báo cho mọi người.”

“Đúng vậy, chúng tôi hiểu mà.”

Dương Yến: “.......”

Cô thực sự không có thai, không có thai đó!!!

Nhưng mà lời này là do Tổng giám đốc Phương đã nói nên cho dù Dương Yến có giải thích thế nào cũng chả có ai tin đâu.

Đám quản lý cấp cao lần lượt xuống lầu.

Trước khi Cao Mỹ Hy rời đi, còn quay sang nói với Dương Yến: “Tổng giám đốc Dương, tôi có rất nhiều bạn bè ở nước ngoài. Cô cần gì cứ nói với tôi.”

“.......”

“ Bà xã, em không khỏe sao?” Phương Tinh Nghị đẩy xe lăn đi tới, anh thấy sắc mặt của cô không được tốt lắm: “ Có cần anh gọi bác sĩ gia đình tới không?”

Dương Yến lạnh lùng từ chối: “Cảm ơn, không cần đâu!”

Bây giờ cô chỉ muốn đánh người thôi!!

Sau khi giải quyết công việc xong, Cao Mỹ Hy trở về căn hộ. Cô cởi áo khoác bên ngoài ra treo lên mắc áo rồi đi vào phòng sách.

Cô nhìn thấy Hứa Cung Diễn đang ngồi trên ghế trước bàn gỗ đỏ, dường như đang nói chuyện video với ai đó. Chất giọng London thanh khiết và quyến rũ thốt ra từ đôi môi mỏng, đôi chân dài vắt lên nhau, dáng vẻ vô cùng nhã nhặn.

Hứa Cung Diễn liếc cô một cái, sau đó nói vài lời với bên kia, rồi rút tai nghe ra.

“ Xong việc rồi sao?”

“Phải, Phương Thị có rất nhiều việc, mệt chết rồi.” Cao Mỹ Hy bước tới và ôm lấy anh từ đằng sau: “ Hôm nay em có đến biệt thự của Phương Tinh Nghị để họp, gặp một chuyện rất thú vị.”

Hứa Cung Diễn mỉm cười: “ Nếu nó làm em vui, vậy thì chắc chắn cũng sẽ làm anh hứng thú rồi.”

Cao Mỹ Hy nhét ổ USB vào máy tính, đó là một đoạn ghi âm. Giọng nói của Phương Tinh Nghị phát ra từ bên trong, anh đang nói với mọi người rằng Dương Yến đang mang thai, cho nên sau này sẽ ít tới Phương Thị hơn.

“Dương Yến vậy mà lại đang mang thai, anh thấy có ngạc nhiên không chứ?” Cao Mỹ Hy liếc nhìn Hứa Cung Diễn một cái và phát hiện sau khi nghe đoạn ghi âm kia, anh lại không có bất kì phản ứng gì cả.

Cô cố tình kích thích: “ Em đã từng nghĩ rằng Phương Tinh Nghị có ý Dương Yến, nhưng Phương Tinh Nghị lại đính hôn với cô Tống. Bây giờ xem ra Phương Tinh Nghị thật sự là có ý với Dương Yến rồi.”

“Nếu anh ta không nói, thì có ai biết Dương Yến đang mang thai chứ?”

“ Đúng là rất bất ngờ.” Hứa Cung Diễn cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói không chút thăng trầm: “Có vẻ như Phương Tinh Nghị và Tống Tĩnh Hòa đã thỏa thuận gì đó rồi đính hôn cho người ngoài thấy.”

Cao Mỹ Hy nói: “ Chuyện của Phương Thị không có bất kỳ ảnh hưởng nào đếnTống Thị cả. Em nghe nói Tống Tĩnh Hòa đã làm nhân viên cấp cao của Tống Thị rồi, bọn họ còn muốn chia cho cô ta một số cổ phần nữa.”

“ Phương Tinh Nghị thật hào phóng.” Hứa Cung Diễn nói: “ Chỉ là một lễ đính hôn thôi, mà hắn đã để cho đứa con gái ngoài giá thú Tống Tĩnh Hòa kia được vào Tống Thị rồi.”

Cao Mỹ Hy cười nói: “Nói không chừng là Phương Tinh Nghị muốn cả hai. Tuy Tống Tĩnh Hòa chỉ là một đứa con gái ngoài giá thú thôi nhưng cô ta lại thông minh và thủ đoạn, nhìn nhà họ Tống chịu dung nạp cô ta cũng hiểu rồi.”

Hứa Cung Diễn tháo kính ra xoa xoa lông mày, rồi nhàn nhạt nói: “ Hắn muốn gì thì đó là chuyện của hắn,anh chỉ muốn có Phương Thị thôi. Bên Phương Chính Thành kia đã chịu nhả ra chưa?”

“Làm gì dễ nhả ra như vậy?” Cao Mỹ Hy đưa ngón tay cô vẽ vòng tròn quanh ngực của Hứa Cung Diễn: “ Ông ta sao, ông ta chỉ mong số cổ phần trong tay mình có thể lật đổ Phương Thị, tự mình làm vua thôi.”

Hứa Cung Diễn khẽ mỉm cười, đáy mắt anh ta không hề che giấu sự khinh miệt: “ Lăn lộn trên thương trường mấy chục năm, ngay cả một mánh khóe nhỏ của Phương Tinh Nghị cũng không nhìn ra được.”

Anh ta nói: “ Vậy thì ép ông ta nhả ra. Không phải ông ta có hai đứa con trai sao, xem ông ta muốn đứa nào.”

“ Anh thật độc ác.” Cao Mỹ Hy cắn dái tai anh ta rồi cười khúc khích: “ Phương thị lớn như vậy, anh ăn hết không sợ bị bể bụng sao?”

“ Vậy thì cắt nó ra, ăn từng chút một.”

“Còn em thì sao?” Cao Mỹ Hy ôm chặt lấy anh, thanh âm dịu dàng lảnh lót, cơ thể mềm mại như không có chút xương cốt, cô ta nhẹ nhàng hôn vào má anh ta.

Hứa Cung Diễn nghiêng đầu qua và nhẹ nhàng nói: “Anh vẫn còn chút việc, em ra ngoài trước đi.”

"Corbat."

“Đi ra ngoài.” Giọng anh ta chợt giận dữ.

Cao Mỹ Hy nhìn anh ta mà có chút khó chịu, sau đó miễn cưỡng buông tay và rời khỏi phòng sách.

Lúc phòng sách chỉ còn lại Hứa Cung Diễn, anh ta liền nới lỏng cà vạt rồi mở lại đoạn video chat lúc nãy ra.Giọng nam trầm thấp vang vọng trong phòng làm việc, đôi mắt anh ta thì càng lúc càng lạnh băng.

‘Bộp’ một tiếng, anh ta đóng cuốn sổ lại một cách mãnh liệt, do anh dùng lực quá mạnh nên trên mặt bìa đã xuất hiện vết nhăn, phần cánh tay bị lộ ra chợt căng cứng lại có thể nhìn thấy mạch máu đang hiện lên.

Sau khi ngồi im lặng ở đó một lúc lâu, Hứa Cung Diễn mới lấy điện thoại ra và bấm số.

“ Chung Thanh, có việc cần cậu làm.”

Sau khi Chung Thanh nghe anh ta nói xong, lần đầu tiên trong đời, anh từ chối mệnh lệnh của Hứa Cung Diễn rồi lo lắng nói: “ Cậu chủ, bác sĩ nói,cậu nên....”

Hứa Cung Diễn ngắt lời anh: “ Chung Thanh, trước đây cậu đâu có lắm lời như vậy.”

“Cậu chủ, tôi không muốn cậu xảy ra chuyện.”

“ Cậu có đi hay không?” Hứa Cung Diễn hỏi: “Nếu cậu không đi,thì tôi sẽ tìm người khác.”

Một lúc sau, Chung Thanh đành bất lực trả lời.

“Tôi sẽ đi.”

......

Buổi tối Dương Yến đã mơ một giấc mơ rất kì lạ.

Cô mơ thấy sau khi mình trốn khỏi đất nước Y, vội vàng đổi tên rồi cưới Phương Dịch Chung,nhưng vào ngày cưới, Hứa Cung Diễn lại bất ngờ xuất hiện khi hai người bọn cô đang trao nhẫn trên sân khấu.

Anh ta không nói gì cả, chỉ mỉm cười với cô, rồi rút ​​súng ra bắn Phương Dịch Chung.

Dương Yến sợ hãi giật mình tỉnh dậy.

“Sao mình lại mơ như vậy?” Cô lau mồ hôi trên trán.

Cô đã ly hôn với Phương Dịch Chung từ lâu rồi và cũng không có liên lạc với nhau nữa. Kể từ đêm vũ dạ đó cô cũng không gặp Hứa Cung Diễn nữa. Tại sao họ đột nhiên lại xuất hiện trong giấc mơ của cô chứ?

Sau khi tắm rửa xong, Dương Yến ngáp ngắn ngáp dài ra ngoài, khi đi xuống cầu thang cô lại chợt nhớ tới Phương Tinh Nghị nên tới phòng anh gõ cửa.

“Tổng giám đốc Phương.”

Cô cũng không biết sao cô lại sống sót qua đêm qua đữa nữa, chỉ cần thấy Phương Tinh Nghị cầm điện thoại là cô lại căng thẳng, cô sợ anh lại làm ra chuyện gì đó khiến cô sốc nữa.

Đã qua 12 tiếng rồi, chắc anh ta cũng tỉnh rượu rồi nhỉ?

Một lúc sau, cánh cửa phòng ngủ được mở ra, Phương Tinh Nghị mặc quần áo ở nhà, đầu tóc có hơi rối, nhưng khí chất cao quý của anh vẫn không hề suy giảm.

Anh mỉm cười với Dương Yến: “ Chào bà xã.”

Bà, bã xã?

Dương Yến tỉnh người,cô ngây ngốc trừng mắt nhìn Phương Tinh Nghị.

Nhìn thì vẫn quý phái, nhưng đôi mắt anh lại rất dịu dàng, còn mang theo chút nghi hoặc nữa, đó không phải là chú út Phương bình thường!

Dương Yến áp tay lên tim mình rồi run rẩy hỏi: “ Tối, tối qua anh lại uống say nữa sao?”

“À, hình như vậy đó.” Phương Tinh Nghị suy nghĩ một lúc rồi nói: “Là rượu đựng trong lọ thủy tinh ở trong bếp đó, nó có vị rất ngon, nhưng nó hơi cay."

“......”

Đáng ra cô phải vứt nó đi chứ sao lại đặt trong nhà bếp chứ?

“ Bà xã à, áo của em vẫn chưa buột kỹ kìa.” Phương Tinh Nghị thấy dây trên tay áo của Dương Yến bị lỏng nên định giúp cô buộc lại, sau đó ngón tay của anh vô tình chạm vào eo cô.

Dương Yến tê dại cả người, cô lui người lại: “ Tôi đi nấu bữa sáng, anh muốn ăn gì?”

Phương Tinh Nghị nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm, có chút dịu dàng: “ Bà xã nấu gì cũng được, anh đều thích ăn.”

Ghê, ghê quá!

Dương Yến không thể ở đây được nữa, cô nhanh chóng chạy như bay xuống lầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.