Nam Thần Nhà Tôi

Chương 201: Chương 201: Anh hai là quỷ xui xẻo




Bệnh viện tư nhân Hàng Khê.

Chiến Thương liên tục đi qua đi lại trên hành lành, sắc mặt âm trầm, bao phủ một tầng nôn nóng.

Đợi đến lúc cửa phòng bệnh được đẩy ra, anh ta lập tức đi đến, hỏi bác sĩ: “Như thế nào rồi?”

“Không quá lạc quan.” Ngữ khí của bác sĩ trầm trọng, nhìn phòng bệnh một cái, trên mặt người đàn ông trên giường bệnh không có chút huyết sắc nào, lông mày lại nhíu chặt lại, có thể thấy đau đớn dường nào.

Trong lòng Chiến Thương nặng nề, khàn giọng hỏi: “ Còn có thể chịu được bao lâu?”

“Phải xem bản thân cậu Hứa.” Bác sĩ nói: “Nếu cậu ấy ở lại bệnh viện, tâm trạng ổn định, ít nhất ba năm, nếu quá vất vả, thì chỉ có một năm.”

Bác sĩ lại hỏi: “Cậu Hứa ngày đó cuối cùng đã xem tin tức gì? Buỗi tối đã ho ra máu hôn mê, cậu ấy nếu ngày nào cũng là tâm trạng này, thì ngay cả nửa tháng cũng không chịu nổi.”

Sắc mặt Chiến Thương càng nặng nề.

Còn có thể là tin tức gì, còn không phải là liên quan đến người phụ nữ kia sao!

“Bác sĩ, hi vọng ông để tâm nhiều hơn.” Chiến Thương thận trọng nói: “Tôi biết tay nghề của ông tốt nhất.”

Bác sĩ thở dài: “Tay nghề của tôi có tốt cũng không thể trị khỏi bệnh này. Loại thực vật tôi nói với anh, các anh có tìm thấy không? Nó có thể làm tế bào sống lại, nếu như có nó, có thể cứu được cậu Hứa.”

Nửa ngày sau, Chiến Thương nói: “Vẫn chưa.”

Thực ra đã sớm tìm thấy, mà còn là một khu lớn, chỉ là Hứa Cung Diễn lúc đó tức giận Dương Yến giúp Phương Tinh Nghị nên làm cho người ta tủy toàn bộ thực vật, cũng hủy luôn hi vọng đó.”

“Haiz, thật tiếc.” Bác sĩ nói: “ Nghĩ cũng phải, loại thực vật có thể làm tế bào sống lại quá nghịch thiên, trên thế giới cơ bản là không thể nào có.”

Nói xong vài câu, bác sĩ lại đi làm việc.

Chiến Thương đi vào phòng bệnh.

Anh ta không nỡ nhìn Hứa Cung Diễn như thế này, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bị thần chết dẫn đi.

“An An...” Người đàn ông trên giường bị bệnh tật tra tấn đau đớn như vậy, nhưng lại gọi ra một cái tên, gọi cẩn thận ấm áp, giống như sợ hư.

Đột nhiên, Chiến Thương trong lòng nổi giận, nắm tay hung hăng đập lên tường.

Dương! Yến!

Rõ ràng là một thiếu gia tài hoa như vậy, tiền đồ sáng sủa, sao lại bị bại trên người một người phụ nữ như vậy?

Lúc này, một người đàn ông đi vào phòng bệnh, dáng người rất cao, uy vũ hung mãnh, nói chuyện với Chiến Thương lại rất cẩn thận: “Anh Thương, em gọi anh em đến rồi.”

“Bảo vệ cẩn thận thiếu gia, không được để ngài xem bất kỳ tin tức nào, dùng máy tính và điện thoại.” Chiến Thương ra lệnh, tuyệt đối không thể để tâm trạng của Hứa Cung Diễn lại kích động.

Đàn em hỏi: “Thiếu gia nhất định muốn xem phải làm thế nào?”

“Não cậu dùng để trang trí à, không biết suy nghĩ sao?” Chiến Thương nhìn anh ta cười lạnh: “Có muốn tôi đem nào cậu lấy ra rửa xong thay cậu lắp lại không?”

“Không, không cần.” Đàn em lạnh cổ: “Em biết phải làm thế nào rồi.”

Chiến Thương gọi đàn em ra khỏi phòng bệnh, anh ta trầm giọng ra lệnh: “Tôi phải ra nước ngoài một chuyến, cậu thông báo Violet, để cô ta đế ý kỹ cô Yến, chuyện này đừng nói với thiếu gia.”

“Anh Thương, nếu không để em gọi vài anh em đi xem cô Yến đi.” Đàn em mặt khổ sở nói: “Không thể liên lạc với tổng giám đốc Violet, cũng không biết cô ta đang làm gì.”

Chiến Thương hỏi: “Muốn tôi dạy cậu không?”

Làm công ăn lương thật đáng thương!

- -

Dương Yến tối đó ở chỗ của mẹ Dương, nửa đêm phát sốt, nóng dọa người, Quách Thường Phúc đưa cô tới bệnh viện, chích thuốc rồi nhưng vẫn cứ không hạ sốt.

Trận sốt này kéo dài tận ba ngày.

Các bác sĩ kiến thức phong cũng đều cả kinh, một đám chuyên gia chạy tới, kiếm tra tới lui Dương Yến, cách vài tiếng lại chích thuốc một lần, trên cánh tay cô đều là lỗ châm.

Sau đó, Yến Cảnh Niên vội vàng đi qua, chích cho Dương Yến một mũi.

“Con gái tôi không có chuyện gì chứ?” Mẹ Dương bên cạnh lo lắng, gấp gáp muốn khóc: “Tại sao lại luôn sốt?”

Yến Cảnh Niên kiểm tra cho Dương Yến xong, với cười trả lời câu hỏi của mẹ Dương: “Không có việc gì rồi, ngày mai có thể tỉnh.”

Quách Thường Phúc nghe xong, trầm mặt đuổi anh ta ra ngoài.

“ Thường Phúc con làm gì.” Mẹ Dương vội ngăn lại Quách Thường Phúc, khuyên: “Vị bác sĩ này giúp chị con, con tốt xấu gì cũng phải nói một tiếng cảm ơn.”

“Anh ta mà là bác sĩ cái gì!” Quách Thường Phúc xem thường, nhìn Yến Cảnh Niên cười lạnh: “Chị tôi tại sao lại trở nên như thế này, trong lòng anh hiểu rõ!”

Yến Cảnh Niên cam chịu: “Quả thực là anh hai tôi không đúng.”

Không nghĩ tới Dương Yến sẽ chịu kích thích lớn đến vậy, nếu anh ta không tới, e rằng não Dương Yến sẽ sốt ngốc rồi.

Nói đi nói lại, vẫn là Phương Tinh Nghị sai.

“Chỉ là không đúng thôi sao?” Quách Thường Phúc quyết tâm tính toán cho bằng hết: “Chị tôi từ trước tới nay không nợ anh ta, lại bị anh xem là hề đùa giỡn!”

“Nói với giám đốc Phương, sau này đừng cho anh ta xuất hiện trước mặt chị tôi, nếu không tôi sẽ không khách khí! Nếu tôi muốn động tay, người bên cạnh anh ta có nhiều hơn nữa cũng không bảo vệ được anh ta!”

Quách Thường Phúc tức giận là đúng, anh ta có thể phản bác cái gì?

Yến Cảnh Niên mang theo hộp thuốc rời đi, trên hành lang gặp phải Tưởng Song Kỳ.

“Kỳ Kỳ? Em đến đây làm gì?”

“Anh ba.” Tưởng Song Kỳ đi qua, tình trạng cô ta xem ra không quá tốt: “ Chị Dương Yến không sao chứ?”

“ Không sao rồi, anh vừa chích một mũi cho cô ấy.”

“Vậy thì tốt.” Tưởng Song Kỳ như thở phào nhẹ nhõm: “Sự tình em đã biết từ chỗ anh tư, anh Nghị thật quá đáng, anh ấy muốn giúp chị Dương Yến, tại sao không trực tiếp nói cho chị ấy biết?”

Yến Cảnh Niên nói ra suy nghĩ của mình: “ Anh ấy cảm thấy Dương Yến thông minh, chuyện đó chỉ có thể giao cho cô ấy làm, lại thưởng thức cô ấy, muốn ép cô ấy trưởng thành.”

“ Vậy anh Nghị tại sao từ trước đến nay không ép em?”

“ Vậy em nên nghĩ một chút, tại sao anh hai chỉ xem em như cô gái mà chiều chuộng.” Yến Cảnh Niên cười cười: “Bởi vì em không hấp dẫn anh ấy, anh ấy không có hứng thú với em.”

Tưởng Song Kỳ nghe xong không vui, bĩu môi đỏ: “ Rõ ràng là em rất biết kiếm tiền.”

“Chuyện lần này, chỉ có thể nói anh hai đáng đời.” Trong ngữ khí mang theo ý tứ vui vẻ khi người khác gặp tai họa: “ Em trai cô Yến không dễ đối phó, anh ấy phải chịu khổ rồi.”

“Em ghét anh hai muốn chết.” Tưởng Song Kỳ nhớ tới thì ủy khuất: “Tự mình làm sai, còn liên lụy người khác, làm cho bạn trai em cũng mất rồi.”

Yến Cảnh Niên kinh nghi: “Em lúc nào có bạn trai?”

“Chính là em trai của chị Dương Yến!”

“Cậu thanh niên đó quả thực không tệ, chính là có chút nóng tính.” Phản ứng của Yến Cảnh Niên gần giống với Phương Tinh Nghị, đều rất hài lòng với Quách Thường Phúc: “Nói xem, hai người chia tay thế nào?”

Tưởng Song Kỳ nói sự tình hôm đó cho Yến Cảnh Niên.

Sau đó, cô thút thít nói: “Sau đó Thường Phúc không để ý đến em nữa, còn block em luôn. Em nghe anh tư nói chị Dương Yến bị sốt, liền chạy đến bệnh viên, muốn thăm chị ấy.”

Yến Cảnh Niên chỉ lắc đầu.

Haiz, xem chuyện tốt anh hai làm, làm bạn trai của em gái mình đều không còn rồi.

Tạo nghiệp.

“Bạn trai cũ của em đang tức gian, em đi cậu ta cũng sẽ không để ý em.” Yến Cảnh Niên ôm vai cô, trực tiếp đi ra ngoài: “Để cậu ta chăm sóc Dương Yến cũng tốt, chúng ta đi về.”

Tường Song Kỳ ủy khuất muốn chết, khóc một dòng sông.

“Không có anh ấy em làm sao ngủ? Em nhất định sẽ mất ngủ.” Cô vừa khóc vừa chửi: “Đều tại anh hai, anh ấy không có tính người, cô gái nào chịu thích anh ấy!”

Yến Cảnh Niên cười nghiêng ngã, trêu chọc: “Em trước đây bám anh hai, còn sợ anh ấy bị cướp mất đâu.”

“Anh ba!”

“Không cười nữa, chúng ta nói chính sự.” Yến Cảnh Niên ngừng cười, từ từ hỏi cô: “Có muốn báo thù anh hai không? Còn có thể thuận tiện quay trở lại với bạn trai cũ của em!”

Tưởng Song Kỳ lập tức hỏi: “Làm sao báo thù?”

Yến Cảnh Niên nói bên tai cô, nhướn mày hỏi: “Thế nào, có thể làm được không?”

“Em không thích cái cô Tống đó...” Tưởng Song Kỳ càu nhàu, cuối cùng lắc tay: “Nhưng mà kệ đi, chỉ cần có thể báo thù anh hai, chuyện gì em cũng có thể chịu đựng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.