Nam Thần Nhà Tôi

Chương 248: Chương 248: Anh phương, anh biết nấu ăn?




LG: [Cô ta với Hirano Miya có quan hệ gì?]

Quách Thường Phúc: [Dì của Miya Maiko gả cho Quách Lịch Lãng, Hirano Miya là em họ của cô ta.]

Trong lòng Dương Yến cảm thấy ớn lạnh.

Hóa ra người phụ nữ tên Miya Maiko này có lai lịch như vậy, không những là người nhà với cha trước của cô, còn là vợ chưa cưới của bạn trai cũ của cô.

Chuyện ở câu lạc bộ, nói không chừng thật sự là Hứa Cung Diễn tìm Cao Sính Đình làm.

“Sao vậy?” Phương Tinh Nghị thấy sắc mặt cô không tốt hỏi: “Nhìn thấy cái gì?”

Dương Yến mím môi: “Miya Maiko là người của Hứa Cung Diễn.”

“Thật sao?” Phương Tinh Nghị nhướn mày, lại không quá ngạc nhiên: “Anh sớm đã biết người phụ nữ này không đơn giản, nên cô ta vào Phương thị cũng không trọng dụng cô ta, những chuyện lớn đều giao cho trợ lý Tư.”

“Sao anh có thể….” Dương Yến nghẹn họng, không biết phải nói cái gì.

Cô cảm thấy Hứa Cung Diễn có gián điệp, những chuyện kia chắc chắn không phải là anh ta làm, hóa ra anh ta thực sự là một người như vậy, là cô nghĩ về anh ta quá tốt mà thôi.

“Những chuyện này anh sẽ giải quyết, em đừng nghĩ nhiều.” Phương Tinh Nghị cầm tay cô hôn một cái, chuyển chủ đề: “Trưa muốn ăn cái gì, anh làm cho em.”

“Anh?” Dương Yến quay sang nhìn anh, vẻ mặt đầy sự kinh ngạc: “Anh biết nấu ăn?”

“Không biết.”

“….”

Sau khi đi siêu thị mua hoa quả và rau, Phương Tinh Nghị đưa Dương Yến về biệt thự, quẹt thẻ cửa, hai người mơ hồ nghe thấy trong nhà phát ra một giọng nói, không biết có phải là trộm không.

“Em đứng ở đây, anh đi vào xem xem.”

Sau khi đi vào, Phương Tinh Nghị thấy hai người đang lén lút trong phòng khách, không biết đang chơi đùa cái gì.

“Trợ lý Tư.” Phương Tinh Nghị đã nhận ra một trong hai người, khó chịu nói: “Anh không đi làm, chạy đến biệt thự của tôi làm cái gì? Sao lại vào được?”

Trợ lý Tư lập tức quay đầu lại, bình tĩnh chào anh: “Tổng giám đốc Phương, anh về rồi?”

Khuôn mặt Phương Tinh Nghị không có biểu cảm gì anh ta, ánh mắt di chuyển sang người đàn ông bên cạnh vẫn đang nhét cái gì đó sau tủ, bên tai có một nhúm lông trắng.

“Cha…”

“Hét to như vậy làm gì, tôi vẫn chưa bị điếc!” sau khi ông Phương nhét thứ gì đó vào, mới đứng dậy, trừng mắt nhìn Phương Tinh Nghị: “Tôi đến xem một chút không được à?”

Phương Tinh Nghị hỏi: “Cha vừa làm gì thế?”

Ông Phương lẽ thẳng khí hùng nói: “Nhà anh có rất nhiều chuột, tôi vừa mới bắt chuột giúp anh!”

“…..”

Dương Yến ở bên ngoài cũng nghe thấy động tĩnh, hình như là giọng của trợ lý Tư, cô đi vào nhà ngoài trợ lý Tư còn có ông Phương: “Ông Phương, sức khỏe của ngài tốt hơn rồi chứ?”

“Ở bệnh viện nghỉ ngơi một thời gian, tốt hơn nhiều rồi.”

Ông Phương cười tít mắt nói: “Cái này không phải sợ Tinh Nghị sống một mình quá cô đơn sao, nên qua đây xem nó.”

Dương Yến lúng túng, tay không biết để ở đâu…

Rõ ràng là biệt thự của Phương Tinh Nghị, mỗi lần cô đến đây đều công khai giống như nhà của mình vậy.

Có phải là có chút quá phận?

“Cháu nhớ ra cháu còn có việc, vậy cháu…”

Dương Yến muốn tìm một cái cớ để rời đi, ông Phương ho hai tiếng, trợ lý Tư lập tức đi qua đỡ ông: “Ông ngài không sao chứ? Xem ra lại phải đưa ngài đi bệnh viện rồi.”

Ông Phương gật đầu: “Aiya, bộ xương già này của tôi ôi…”

“Tổng giám đốc Phương, cô Dương, vậy tôi đưa ông đi trước.” Trợ lý Tư dìu ông Phương rời đi.

Trước khi rời đi, ông Phương đã đến gần Phương Tinh Nghị, nhỏ giọng cảnh cáo: “Là tôi tự mình đi cứu, nếu như anh dám phá hỏng, sau này đừng có về gặp tôi.”

Lúc đối mặt với Dương Yến, lại nhanh chóng để lộ ra nụ cười dịu dàng: “Tiểu Yến vậy ta đi nhé, lần sau gặp.”

“A! vâng ạ.” Dương Yến vẫn còn hơi sững sờ, hỏi theo bản năng: “Ngài thật sự không sao chứ? Hay là để tổng giám đốc Phương đưa ngài đi, dù sao cháu cũng không có việc gì.”

“Không cần nó!”

Ông Phương tức giận “hừ” một tiếng, rời đi cùng với trợ lý Tư.

Giọng điệu kiêu ngạo của ông cụ khiến Dương Yến dở khóc dở cười, trong lòng nghĩ: Phương Tinh Nghị lại chọc ông tức giận rồi sao?

Lúc quay đầu lại, cô thấy Phương Tinh Nghị đang nhìn vào trong tủ, cũng không biết nhìn cái gì, đi qua hỏi: “Em vừa nghe thấy ông Phương nói nhà anh có chuột, có thật à?”

Còn nhìn vào trong.

Kết quả đầu vẫn chưa đến gần, Phương Tinh Nghị đã nắm lấy vai cô, đưa đến phòng khách: “Ừ, đã chết ở trng góc tủ, em đừng xem, để tránh lát không ăn được cơm.”

“Vậy thì bỏ đi.” Cả người Dương Yến run rẩy, rất ghét bỏ.

Phương Tinh Nghị khẽ mỉm cười.

Làm gì có con chuột nào?

Thật ra là…

Dương Yến cho rằng Phương Tinh Nghị nói đùa, thật không ngờ anh thật sự xách rau vào trong bếp để nấu cơm, cũng không ngăn anh lại, muốn xem xem anh có thể làm ra một bàn gì.

Dù sao không thể thì gọi một chút đồ ăn ngoài là được rồi.

Sau khi hỏi người hộ lý về tình của mẹ Dương, cô lại điện thoại cho tổng giám đốc Trần xin nghỉ phép.

“Mấy tháng?” Tổng giám đốc Trần ngạc nhiên hỏi cô: “Có chuyện gì quan trọng sai, cô phải xin nghỉ lâu như vậy?”

Dương Yến “ừ” một tiếng: “Có chuyện quan trọng phải xử lý. Gói thầu đường sắt cao tốc đã lấy được, những chuyện còn lại ngài có thể giao cho tổng giám đốc Liên, nếu như ngài cảm thấy nghỉ quá lâu, sa thải tôi cũng được.”

“Vậy làm sao được, cô là một hạt giống tốt tôi không thể bỏ qua.” Tổng giám đốc Trần cười nói: “Không sao, cô cứ việc đi làm việc của mình, tôi và công ty đợi cô quay lại.”

Dương Yến khẽ cười một tiếng: “Cảm ơn ngài.”

“Không có gì!”

Sau khi cup điện thoại, Dương Yến cảm thấy thật nhẹ nhõm, cũng có chút không cam lòng.

Cô mới tiếp nhận một hạng mục lớn, còn chưa đợi nó bắt đầu đã phải giao cho người khác, đợi đến lúc cô quay lại Hợp Xuyên, bên đó đoán chừng đã sớm thi công rồi.

Dương Yến đặt điện thoại xuống đi vào phòng bếp, thấy Phương Tinh Nghị đang bận rộn ở bàn bếp, đừng nói có gì trong đó, nhưng khí chất kia có chút không ăn nhập với nhà bếp.

Thấy người đàn ông mặc áo trắng quần đen, quần áo gọn gàng, khóe miệng cô nhếch lên, trêu trọc nói: “Anh Phương, anh xào rau không định cho dầu ăn sao?”

Phương Tinh Nghị quay đầu lại liếc nhìn cô: “Cho dầu anh vẫn biết.”

“Vậy anh ăn mặc như này….” Dương Yến nhìn anh từ trên xuống dưới, ánh mắt xem thường: “Mặc như một quý tộc, ai không biết còn cho rằng anh đang quay video đó!”

Phương Tinh Nghị cúi đầu nhìn, mặc như này quả thực không thích hợp, nhưng anh dang hai tay ra, chỉ có thể đưa tay về phía Dương Yến: “Vậy làm phiền cô Dương rồi.”

“Tự mình làm đi, cái tạp dề đang treo trên tường đó!”

“Đừng như vậy, tay anh đang bẩn.” Người đàn ông cúi người xuống, giọng nói nghe rất cưng chiều: “Lại lề mề đến tận chiều mới được ăn cơm, em thật sự không đói sao?”

Tai Dương Yến rất đỏ, càu nhàu thật đáng ghét mà, còn phải lấy chiếc tạp dề trên móc xuống.

“Cúi thấp xuống một chút nữa, anh quá cao rồi!”

Phương Tinh Nghị bất lực, lại phải cúi thấp xuống một chút.

Dương Yến buộc chặt tạp dề ở eo anh, lúc muốn lùi lại, môi bất ngờ bị hôn một cái, cô lập tức che miệng lại, vừa kinh ngạc vừa tức giận trừng mắt nhìn tên tội phạm.

“Xin lỗi, em thật thơm.” Người đàn ông cong môi, trong mắt đầy sự trêu nghẹo: “Không nhịn được.”

“Đồ lưu manh!”

“Ừm, nói lại lần nữa?” Phương Tinh Nghị làm ra vẻ lại muốn hôn cô, Dương Yến liền lùi về sau, quay người chạy thật nhanh, người đàn ông gây ra mọi chuyện bật cười, trong mắt tràn đầy ý cười.

Một tiếng sau, bữa trưa đã được đặt trên bàn.

“Cái này là anh mất một tiếng để nấu?” Dương Yến kéo ghế ngồi xuống, nhìn trên bàn bốn món một canh, giá trị cũng rất cao: “Có vẻ như không tồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.