Nam Thần Nhà Tôi

Chương 390: Chương 390: Bình tĩnh lại mà suy nghĩ




Bác sĩ gật đầu, bàn tay run run kéo áo Lâm Thanh Dung lên, dùng UIC khẽ quét qua vùng da trắng trẻo trên bụng cô.

Không bao lâu, màn hình UIC hiện ra bảng phân tích.

Bác sĩ nhanh chóng kéo áo của Lâm Thanh Dung xuống, chỉ sợ kéo chậm một chút, Lục Văn Thù lại tự mình ra tay, sau đó anh ta đưa UIC cho Yến Cảnh Niên xem: “Cô ấy mang thai rồi, có điều tình hình không được tốt lắm.”

Yến Cảnh Niên nhìn qua, sau đó hỏi Lục Văn Thù: “Kỳ kinh nguyệt lúc trước của cô ấy là từ bao giờ?”

“Tôi không biết, đợt vừa rồi cô ấy ăn ít, hình như chưa đến kỳ.” Lục Văn Thù khẽ nhíu mày, đến bây giờ anh vẫn không dám tin, Lâm Thanh Dung thật sự mang thai rồi, tâm trạng của anh bây giờ khó tả bằng một vài từ.

Đặc biệt là khi nhìn thấy sắc mặt xanh xao của cô, cơ thể yếu ớt như vậy, sao có thể mang thai chứ?

Lúc này, anh cảm thấy hối hận vì hành động trước kia đã làm với Lâm Thanh Dung.

“Tôi không biết phải nói anh thế nào nữa.” Yến Cảnh Niên lắc đầu, thở dài.

Theo mốc thời gian lần trước Lục Văn Thù gần gũi với Lâm Thanh Dung, bác sĩ áng chừng khoảng thời gian mà cô mang thai, sắc mặt nghiêm túc: “Phôi thai, tim thai xuất hiện quá sớm, hơn nữa…”

Lục Văn Thù cảm thấy căng thẳng: “Cô ấy có vấn đề gì sao?”

“Cô ấy không sao, vậy mới phiền phức, điều này chứng tỏ đứa bé có vấn đề.”

Phương diện này Lục Văn Thù không hiểu, có điều nghe Yến Cảnh Niên nói đứa trẻ có vấn đề, anh cũng cảm thấy đau đớn.

Anh nhốt Lâm Thanh Dung ở nơi này, muốn trả thù cô, lại không nghĩ đến cô đã mang thai.

Anh đã mất đi hai đứa con, anh không muốn mình lại mất đi đứa này nữa.

“Cảnh Niên, tôi biết là cậu và bạn của cậu rất tài giỏi.” Lục Văn Thù vỗ vai anh ta, cẩn trọng nói: “Giúp tôi chăm sóc tốt cho cô ấy, và cả đứa trẻ nữa.”

Yến Cảnh Niên gạt tay anh ra, không vui nói: “Nói với tôi cũng không có tác dụng gì cả, tôi là người làm nghiên cứu, không phải bác sĩ phụ sản! Hơn nữa nếu như không có phôi thai, thì cũng đồng nghĩa với việc đợi thai nhi chết trong bụng.”

“Cũng không thể nói như vậy.” Bác sĩ nói: “Phôi thai chỉ là không nhìn thấy, chưa chắc đã là hoàn toàn không có, sau này chăm sóc thật tốt cho cô ấy, đi bệnh viện dùng máy siêu âm B chắc là có thể nhìn ra.”

Lục Văn Thù nhìn sang phía bác sĩ, biểu cảm trên mặt cũng không còn vẻ hung dữ nữa: “Vất vả cho anh rồi, anh muốn gì thì cứ nói.”

Yến Cảnh Niên cười: “Người ta không tham lam như vậy!”

Sau đó, vị bác sĩ kia nói: “Cậu Lục yên tâm, giao cho tôi là được! Tôi sẽ cho người mang những loại thuốc tốt nhất đến đây, chuyện này, phòng nghiên cứu của chúng tôi thiếu rất nhiều tiền để nghiên cứu loại thuốc mới…”

Lục Văn Thù nói: “Lúc đó anh gửi cho tôi số tài khoản, tôi sẽ đầu tư riêng cho phòng thí nghiệm của các anh.”

“Vậy thì phải cảm ơn cậu Lục rồi!”

Yến Cảnh Niên: “…”

Bác sĩ vẫn đang thu dọn đồ đạc, Yến Cảnh Niên và Lục Văn Thù đi ra ngoài.

Vừa đi xuống tầng, Yến Cảnh Niên vừa nói: “Hai ngày nữa tôi phải đến nước M tham dự một sự kiện, có chuyện gì anh tìm tên họ Phan kia là được, ở mặt này cậu ta giỏi hơn tôi.”

“Anh hai bảo cậu đi à?” Ánh mắt Lục Văn Thù đột nhiên trầm xuống: “Đi giúp Hứa Cung Diễn?”

Yến Cảnh Niên thở dài: “Anh cũng biết là anh hai có ân oán với Kỷ Gia Trí, anh ấy không thích Hứa Cung Diễn, nhưng lần này Hứa Cung Diễn thua cuộc, Kexil là của Kỷ Gia Trí rồi. Kỷ Gia Trí vốn quen biết rộng rãi, thật sự để cậu ta đắc thế thì càng khó ngăn cản cậu ta tiến quân vào châu Á, cũng không dễ đối phó.”

“Không phải Thường Phúc đã đi rồi sao?”

“Cậu ta thì tài giỏi, nhưng người bên cạnh Kỷ Gia Trí cũng không phải những kẻ vô dụng.” Yến Cảnh Niên cũng cảm thấy rất đau đầu: “Lúc đi nước R chơi hai người vẫn còn rất vui vẻ, sao đột nhiên lại trở thành như vậy? Haizzz!”

Lục Văn Thù bật cười: “Cậu đi nước Y chắc là cũng không có tác dụng gì rồi.”

Yến Cảnh Niên nhạy cảm phát hiện ra được có điều gì đó không đúng, nhíu mày hỏi: “Có phải anh đã làm gì rồi không?”

“Tôi vẫn đang ở trong nước chưa đi đâu cả, sao có thể làm gì được?” Lục Văn Thù hờ hững đáp, kéo dãn khoảng cách với Yến Cảnh Niên, rất nhanh đã đi xuống tầng.

Yến Cảnh Niên: “…”

“Ngài Lục.” Gia Na vẫn đứng đợi ở phòng khách, lúc này bước đến quan tâm hỏi han: “Cô Lâm không sao chứ?”

Lục Văn Thù không thèm để ý đến cô ta.

Gia Na cười gượng, thức thời lùi về phía sau vài bước.

Yến Cảnh Niên đi qua liếc nhìn cô ta, mới nhớ đến ở trong biệt thự này ngoại trừ Lâm Thanh Dung, vẫn còn người phụ nữ này, anh lại nhớ đến cốc sữa mà mình mang về kiểm tra lần trước.

Lục Văn Thù tiễn Yến Cảnh Niên đến cửa, đợi bác sĩ thu dọn đồ đi ra ngoài xong, nhìn theo bọn họ lên xe.

Bác sĩ nói với Lục Văn Thù, một tuần sau sẽ đến kiểm tra lại cho Lâm Thanh Dung.

Yến Cảnh Niên không vội lên xe, mà mang một tờ kết quả đưa cho Lục Văn Thù: “Đây là bản kết quả kiểm tra sữa của Lâm Thanh Dung uống, hôm trước lúc về tôi có mang theo một ít.”

“Không phải là sữa tươi sao?” Lục Văn Thù hỏi, nhận lấy bản kết quả.

Lúc nhìn thấy chữ “Progesterone”, sắc mặt anh trầm xuống.

Yến Cảnh Niên biết anh đã nhìn thấy, liền nói: “Đúng như những gì anh nghĩ, trong sữa có thành phần thuốc tránh thai. Có điều cô ấy bị nhốt ở đây, người giúp việc cũng là người của anh, không thể nào có loại thuốc này được.”

“Mỗi lần tôi đến thăm cô ấy, phát hiện tình trạng của cô ấy càng ngày càng kém, người gầy đến mức chỉ còn da bọc xương. Còn anh nữa, anh không phát hiện bản thân mình đã thay đổi, dần mất đi lí trí rồi sao?”

Thấy Lục Văn Thù cúi thấp đầu không lên tiếng, Yến Cảnh Niên vỗ vai anh: “Nếu anh thật sự muốn bảo vệ cô ấy và đứa nhỏ, thì bình tĩnh lại mà suy nghĩ, quan sát những người xung quanh anh.”

Nói xong anh lên xe.

Xe đã rời đi được một lúc lâu, Lục Văn Thù vẫn cầm tờ kết quả đứng nguyên tại đó, bên tai vẫn còn văng vẳng những lời Yến Cảnh Niên nói, trong lòng anh dần dần bình tĩnh lại.

Yến Cảnh Niên nói đúng, khoảng thời gian này anh đã thay đổi rất nhiều, trở nên dễ nổi giận hơn trước.

Người chăm sóc Lâm Thanh Dung tuy là do anh thuê, nhưng thời gian anh ở đây mỗi lần cũng không lâu, lần này cũng một tháng rồi anh mới trở về, căn bản không biết Lâm Thanh Dung được chăm sóc như thế nào?

Lục Văn Thù lại cúi đầu nhìn tờ kết quả thêm vài lần, ánh mắt trầm xuống, bước vào trong nhà.

“Gọi hết người giúp việc ra đây, cả những người đã nghỉ phép nữa.” Sau khi vào nhà, Lục Văn Thù dặn dò quản gia, kéo một chiếc ghế đến, lạnh lùng nói.

Gia Na thấy sắc mặt của anh như vậy, cảm thấy chột dạ, thầm nghĩ chắc không phải là anh đã phát hiện ra điều gì rồi chứ?

“Ngài Lục, tối muộn rồi, gọi mọi người tập trung lại có chuyện gì vậy?” Gia Na bước đến bên cạnh anh, thăm dò hỏi: “Là do cảm thấy người giúp việc không chăm sóc tốt cho cô Lâm sao?”

Lục Văn Thù nhìn cô ta, cười lạnh: “Đúng vậy, cô ấy quá gầy rồi, tôi cảm thấy đám người giúp việc đó chăm sóc không tốt, tôi không thường ở đây, nhưng cô vẫn luôn ở đây, cô nói xem, đám người đó đối xử với cô ấy như thế nào?”

“Người… người giúp việc rất quan tâm đến cô Lâm.” Gia Na bị anh nhìn đến mức lạnh run, miễn cưỡng nở nụ cười: “Mỗi lần đến giờ cơm, họ đều mang đồ ăn lên cho cô ấy, mỗi bữa ăn đều đầy đủ dinh dưỡng, em cảm thấy là do cô Lâm không muốn ăn, mỗi lần người giúp việc đi xuống, đồ ăn còn thừa rất nhiều. Thanh Hà, cô nói xem có đúng không?”

Nói xong, Gia Na quay sang nhìn người giúp việc đang đứng ở một bên.

“Đúng vậy, cô Gia Na nói đúng.” Thanh Hà cúi thấp đầu trả lời, giọng hơi run rẩy: “Mỗi lần đến giờ ăn cô Lâm đều nói không muốn ăn, ăn được một chút thì… thì không ăn nữa…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.