Nam Thần Nhà Tôi

Chương 255: Chương 255: Cái điện thoại chết tiệt này!




Triệu phó tổng tức gần chết, hết lần này đến lần khác đều ngay dịp này mà phải nghiến răng chịu đựng.

Anh ta vốn là muốn Dương Yến chuyển công ty trong một thời gian ngắn, để cô không đủ đáp ứng các quy tắc chuyên môn và đàn áp cô, ngăn cô vào Phương thị, chừng nào Phương Tinh Nghị dám che chở cho Dương Yến, các cổ đông sẽ biết và không hài lòng.

Nào ngờ Phương Tinh Nghị lại chơi một ván bài như vậy, thực sự đã bí mật mua lại Hợp Xuyên! Hợp Xuyên đã trở thành công ty con của Phương thị, Dương Yến trở lại Phương thị cũng rất dễ dàng, còn ai có thể nói gì chứ?

Triệu phó tổng liếc nhìn Dương Yến một cách u ám, ánh mắt đầy kinh hoàng.

Chính anh ta đã quá coi thường người đàn ông này.

Với nước đi này của Phương Tinh Nghị, mọi người trong phòng không thể phản đối gì được nữa, không ai nói gì thêm.

Sau cuộc họp, từng người lần lượt rời khỏi phòng.

Sau khi giải tán, Dương Yến giận dữ xông đến trước mặt người đàn ông: “Anh đã có được Hợp Xuyên từ sớm rồi đúng không? Trước đây em vào Hợp Xuyên dễ dàng như vậy, là anh đã âm thầm sắp xếp đúng không?”

“Trần tổng yêu cầu anh chấp thuận đó.”

“Anh làm…” Dương Yến nuốt những lời chửi thề lại, nhìn anh nghiến răng: “Giá thị trường của Hợp Xuyên không hề thấp, đầu của Trần tổng chắc phải bị đá mới bán lại Hợp Xuyên!”

Phương Tinh Nghị lo lắng đáp: “Mặc dù Phương thị nắm giữ 100% Hợp Xuyên, nhưng Hợp Xuyên được phép hoạt động độc lập, vì vậy Hợp Xuyên vẫn là của Trần tổng, sao có thể không xem xét bán đi được?”

“Anh, anh!” Dương Yến tức đến nỗi không biết phải nói gì, nhưng bù lại trong lòng cô thấy ấm áp: “Anh lúc nào cũng yêu cầu giúp đỡ, còn gì khác em có thể học chứ?”

“Anh giúp em giải quyết những khó khăn không cần thiết, những thứ khác là của riêng em.” Phương Tinh Nghị nói: “Nếu em không có khả năng đó, dù em có đến Hợp Xuyên, cũng sẽ chẳng dễ dàng gì, em tự nghĩ cho chính em đi, có phải khi em đủ khả năng, người của Hợp Xuyên và Trần tổng mới tôn trọng em?”

Dương Yến cảm thấy anh nói có lý.

Cô vào Hợp Xuyên rất dễ dàng, tuy nhiên, cô không hề được thư giãn tẹo nào, mọi thứ vẫn phải là cô tự mình giải quyết.

“Vậy còn tiêu chuẩn đường sắt cao tốc thì sao?” Dương Yến đặt tay lên ghế người đàn ông, ánh mắt dò xét: “Có bao nhiêu công ty trong hồ sơ dự thầu rồi, vậy mà lại rơi vào tay Hợp Xuyên?”

Bây giờ nghĩ lại, đâu đâu cũng thấy kỳ lạ!

Phương Tinh Nghị khẽ mỉm cười: “Em không thắc mắc tại sao anh lại giúp Tống Tịnh Hòa sao?”

Dương Yến sững sờ, rồi chợt bừng tỉnh đại ngộ nói: “Tống Tịnh Hòa có nói anh có thể đưa ra giá thầu cho Hợp Xuyên, nhưng anh cần phải kết hôn giả với cô ấy để lấy cổ phần của Tống Thị đúng không?”

“Em càng ngày càng thông minh đấy.”

“Phương Tinh Nghị, anh đúng là người…” Dương Yến mắng anh, không biết nói gì hơn: “Bình thường chắc anh phải ăn nhiều lắm mới đâm ra rảnh rỗi như này! Anh có biết vì cuộc hôn nhân giả của hai người, hai người đã khiến anh Ngự…”

Phương Tinh Nghị ừ một tiếng, nhìn cô nghi ngờ: “Đại ca anh làm sao?”

“Không, không có gì!”

Tất nhiên cô không thể nói là cô đã hiểu lầm, ký hợp đồng kiểu đó, nói ra mới xấu hổ làm sao! Đành phải chuyển chủ đề: “Em nghĩ em sẽ được thấy anh em mấy người tàn sát lẫn nhau chứ!”

“Em đang nghĩ cái gì vậy?” Phương Tinh Nghị véo má cô như một cách trừng phạt, không vui nói: “Em thấy anh nắm tay với Tống Tịnh Hòa khi nào?”

Anh vốn không có chút hứng thú nào với Tống Tịnh Hòa.

Nếu không có sự hợp tác giữa hai bên, biết Tống Tịnh Hòa và Ngự Văn Đình yêu nhau thì anh đã né ra lâu rồi.

“Đừng có véo!” Dương Yến vỗ tay anh, nhưng lại bị người đàn ông bắt được, thế là kéo gần khoảng cách giữa hai người lại.

Phương Tinh Nghị nói: “Dương Yến, những gì anh giúp em chỉ là một ân huệ nhỏ mà thôi, những kết quả đó đều là do em tự trồng lấy, đó là bởi vì em đủ tốt để giành được sự tôn trọng của những người xung quanh em.”

“Giá đấu thầu đường sắt chỉ là Tống Tịnh Hòa hứa với Tống Thị rút khỏi đấu thầu, Hợp Xuyên có thể nhận được giá thầu, đó là nhờ vào sự chăm chỉ của em và tập đoàn của em, chẳng liên quan gì đến anh cả.”

Dương Yến lẩm bẩm: “Các thành viên trong tập đoàn cũng là mượn từ Phương thị cả thôi, anh chẳng phải đang giúp em sao!”

“Sao em lại thích để ý thế chứ.” Phương Tinh Nghị nở nụ cười bất lực: “Nếu em không có khả năng, anh có thể cho em mượn người của Phương thị sao? Em quá không tin vào bản thân mình rồi.”

“Tại em mới tham gia vào cái này…”

“Đến lúc nào cũng không muộn, em thực sự tài năng trong lĩnh vực này, Dương Yến, hãy thử bất cứ điều gì mà em muốn, sau em chẳng có vách đá nào đâu.”

Người đàn ông này đang dạy dỗ cô, trong đôi mắt đen của anh, tràn đầy sự khích lệ và tin tưởng.

Thật sâu sắc và quyến rũ.

Dương Yến nhìn vào mắt anh, gần như bước vào sâu trong đó, nhưng may thay là điện thoại reo lên, cô vội vàng đẩy anh ra.

Phương Tinh Nghị nhìn bàn tay trống rỗng của mình, một tiếng thở dài thoát ra từ môi anh.

Cái cuộc gọi chết tiệt này!

....

Sau cuộc họp, người giám sát thích nhiều chuyện đã đi kể lại nội dung của cuộc họp, những người miệng rộng lại đi truyền cho những người khác biết, thế là chưa đầy một ngày, trên dưới Phương thị đều biết bộ phận R lại có quản lý.

Nhưng vị quản lý này lại chính là người quản lý đi một vòng bên ngoài rồi lại trở về.

Người của bộ phận R đã nhàn rỗi quá lâu, sau khi biết Dương Yến sẽ trở về, tất cả bọn họ đều rất vui mừng, ngày hôm sau khi Dương Yến đến làm việc, cô đã được chào đón với sự phô trương tuyệt vời.

Dương Yến mỉm cười: “Như này thì hầm hố quá rồi.”

“Không khoa trương chút nào cả!” Tiểu Nam nắm tay cô, cảm động nói: “Quản lý, nếu chị không về, chúng em thực sự sợ bị Phương thị sa thải chết luôn.”

“Được rồi, làm việc đi!”

Dương Yến dành mười lăm phút họp qua với mọi người để phân phó nhiệm vụ.

Mặc dù họ có thể ra ra vào vào bất kỳ bộ phận nào để điều tra các vấn đề, nhưng từ sau khi cải tổ lại Phương thị, đoạn mất một số nhân vật đi đầu, nên những người còn lại cũng an phận hơn, cũng không có gì để kiểm tra.

Do đó Dương Yến yêu cầu họ kiểm tra tình trạng của các chi nhánh khác, đặc biệt là bên tài chính, cô sẽ chịu trách nhiệm kiểm tra Triệu phó tổng.

Lần này trở về Phương thị, cô phải kéo người này xuống!

Dương Yến rất bận tâm với vấn đề này, không có nhiều thời gian để trò chuyện, thấy Messenger của Phương Tinh Nghị, cô luôn lờ anh đi, Lâm Thanh Dung thì luôn chạy đến đưa thức ăn cho cô.

Khi cô ấy đến, Lục Văn Thù cũng theo sau.

Sau đó lúc Dương Yến đang kiểm tra thông tin, cặp vợ chồng đó lại không biết xấu hổ, ngồi đó mà em đút cho anh, anh đút cho em, cuối cùng Dương Yến không thể chịu đựng được nữa, chỉ có thể cấm không cho họ đến đây nữa.

Ban đêm quay về, Lâm Thanh Dung kêu lên: “Phương tổng đúng là quá đáng! Mình hoàn thành hết việc mình mới đến chơi với cậu chứ bộ, nhưng ảnh lại nói mình nhàn rỗi, còn trừ tiền thưởng suốt hai tháng của mình!”

Dương Yến lạnh nhạt đáp: “Ai bảo cậu với Lục Văn Thù rảnh rỗi quá làm chi.”

Lâm Thanh Dung cũng cảm thấy là do Lục Văn Thù làm cô không có tiền thưởng, liền lập tức gọi cho Lục Văn Thù, cấm cậu nhắn tin cho cô ấy trong lúc cô ấy đi làm.

Ngày hôm sau đến công ty, Dương Yến mở email thấy Lục Văn Thù bị chỉ trích, bị buộc tội là “quấy rối phụ nữ”, khấu trừ lương nửa năm, không chia hoa hồng, chữ ký của Phương Tinh Nghị cũng nằm gọn dưới góc email.

Cô vừa cười vừa lắc đầu.

Tuyệt lắm!

Sau khi bận rộn xong, Dương Yến dành thời gian gửi tin nhắn đến Phương Tinh Nghị: 【Lục Văn Thù đã đi tìm anh sao?】

Phương Tinh Nghị:【Cậu ấy không gặp anh đâu.】

DY:【Đây là anh em của anh đó, khẩu trừ tiền lương và không chia hoa hồng thì có ác quá không?】

Phương Tinh Nghị:【Cậu ấy giàu mà, đừng lo là sẽ thiếu.】

DY:【Phương tổng nói đúng, khóa lại là tốt nhất! Thấy anh ta lúc nào cũng thể hiện tình cảm, khó chịu chết đi được.】

Phương Tinh Nghị:【Cô Dương, tôi cũng thực sự muốn bị buộc tội.】

Má của Dương Yến nóng lên.

Cô gõ ngón tay lên màn hình, không biết phải trả lời sao, thế là ném điện thoại lên bàn, vừa đứng dậy đi ra ngoài, nhưng không nhờ Phương Tinh Nghị đã đứng ở cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.