Nam Thần Nhà Tôi

Chương 422: Chương 422: Chăm sóc cô ấy thật tốt, giống như khiến tổng giám đốc phương vui vẻ




Trợ lý Tư nở một nụ cười, muốn nói mà không rơi nước mắt: “Được, tổng giám đốc Phương đối xử với tôi rất tốt.”

“Vậy thì tốt, khoảng thời gian này vất vả cho anh rồi.”

“…..”

Sân gôn Alright cách thành phố có chút xa, Dương Yến theo chỉ đường đi một tiếng mới tới nơi. Kết quả đi vào hỏi, người phụ trách nói buổi chiếu Lục Văn Thù đưa khách hàng đến đánh bóng, mười phút trước vừa mới đưa người rời đi.

Dương Yến âm thầm mắng một tiếng, lại lái xe đi đến câu lạc bộ.

Buổi chiều nay cô đều bôn ba ở trên đường, từ nhà họ Lục, Lục thị đến Tô thị, lại tìm đến sân gôn, lúc đến câu lạc bộ của Lục Văn Thù đã hơn 7h30 tối.

Giám đốc trực ban của câu lạc bộ hôm nay biết Dương Yến, nhưng lại lấy làm tiếc nói với cô: “Tổng giám đốc Lục để khách hàng ở đây, dặn dò chúng tôi phục vụ, nửa tiếng trước cậu ấy đã đi rồi.”

Lại phí công rồi!

Dương Yến không nói nên lời: “Anh có biết nhà riêng của anh ấy không? Hoặc tối nay có quay lại không?”

“Nhà riêng của tổng giám đốc Lục tôi không biết.” Giám đốc nói: “Tổng giám đốc Lục có lúc sẽ qua đây để nói chuyện với khách hàng, có lúc sẽ không đến, để xe của câu lạc bộ đưa khách về.”

Giám đốc nhìn ra sắc mặt của Dương Yến không tốt, liền nói: “Nếu như cô tìm tổng giám đốc Lục có chuyện gấp, hay là, ở đây đợi một chút? Tổng giám đốc Lục đến tôi sẽ lập tức thông báo với cô.”

“Được.” Chạy cả một buổi chiều, Dương Yến cũng không còn sức lực để chạy nữa rồi, cũng rất đói: “Nhà hàng còn chỗ ngồi không, tôi muốn ăn một chút gì đó.”

“Còn, tôi đưa cô đi.”

Dương Yến gọi rất nhiều món, còn có một nồi cá dưa cải lớn, sau khi món ăn được đưa lên, không thể chờ được lập tức dùng bữa.

Vừa ăn vừa cảm khái đầu bếp câu lạc bộ này của Lục Văn Thù tuyển rất tốt.

Cá nấu dưa chua là ngon nhất!

Ăn được một nửa, một người phục vụ vội vàng chạy đến, cúi chào và nói xin lỗi với Dương Yến: “Xin lỗi cô, đầu bến đã dùng nhầm dưa bắp cải cho món cá dưa chua khiến món cá dưa chua có vị không ngon, tôi sẽ đổi cho cô ngay lập tức!”

“Không đâu, tôi cảm thấy rất ngon.” Dương Yến vẫn múc nước dưa để uống: “Tôi còn muốn khen tay nghề đầu bếp chỗ mấy người rất tốt, làm món cá dưa chua quá ngon rồi.”

Người phục vụ “a” một tiếng, cẩn thận hỏi: “Cô không cảm thấy….chua sao?”

“Không chua!”

“….” Người phục vụ cũng cảm thấy câu hỏi của mình thật ngu ngốc.

Người phụ nữ này lúc uống nước dưa chua vẻ mặt đều không thay đổi, sao có thể cảm thấy chua chứ?

Người phục vụ quay lại phòng bếp, vị đầu bếp mập mạp lập tức vây lại, căng thẳng hỏi: “Sao rồi? Vị khách kia không tức giận chứ? Nhanh, cô mau đưa món cá dưa chua mới nấu này qua đi.”

“Không cần đổi.”

Vị đầu bếp hít một hơi, run lẩy bẩy nói: “Cô ấy sẽ không khiếu nại tôi chứ? Tôi đi xin lỗi cô ấy.”

Nói xong, liền muốn bưng món ca nấu dưa chua vừa mới làm ra.

Người phụ vụ kéo vị đầu bếp lại, còn đưa ra một xấp tiền: “Vị khách kia nói món cá nấu dưa chua rất ngon, đây là tiền thưởng cho anh.”

“Cô ấy không cảm thấy chua sao?” Người giúp việc trong bếp đi qua, khuôn mặt đầy sự kinh ngạc: “Dưa chua kia được xào với cá khô, không giống với dưa chua để làm cá nấu dưa chua, tôi vừa nếm thử một chút, chua đến mức ê hết cả răng.”

Người phục vụ nhún vai: “Vị khách kia không cảm thấy chua, uống nước canh chua mà mặt không thay đổi.”

“….Cô ấy có vấn đề về vị giác à?”

“Vị giác của người ta rất tốt!” Người phục vụ liếc nhìn người giúp bếp: “Người ta còn nói sườn xào chua ngọt không đủ chua, hi vọng lần sau gọi món này, cho ít đường đi một chút, cậu đã nghe thấy chưa?”

Người phụ bếp mỉm cười, sờ mũi: “Vị khách này cũng quá giỏi ăn chua rồi.”

“Có thể người ta thích vị này.” Người phục vụ thất đầu bếp đang đếm tiền thưởng, vỗ vai anh ta: “Lão Tần tôi nói với anh người phụ nữ kia là ai, tiền thưởng này của anh có thể chia cho tôi một nửa không?”

“Là ai?” Đầu bếp hỏi: “Lẽ nào là nhà thẩm định đồ ăn?”

Người phục vụ lắc đầu: “Lúc tôi quay lại, thấy giám đốc hỏi vị khách kia hương vị thế nào, dáng vẻ rất cung kính, tôi lại đi nghe ngóng, anh đoán là cái gì?”

“Bà chủ tương lai của chúng ta?”

“Năm ngoái ở câu lạc bộ của chúng ta đã xảy ra một chuyện lớn, khiến ông chủ rất tức giận, đuổi việc tất cả những người ở tầng hai, mấy người không biết sao?” Người phụ vụ thấp giọng nói, cố tình tỏ ra bí ẩn nói: “Suýt nữa xảy ra chuyện là anh em của ông chủ, cũng là ông chủ lớn thứ hai của câu lạc bộ.”

Người phụ bếp nghe vậy, rất mông lung: “Chuyện này chúng tôi biết, nhưng có liên quan gì đến vị khách ăn món cá nấu dưa chua kia?”

“Rất có liên quan!” Người phục vụ cố ý kéo dài giọng nói, khiến cho mọi người càng tò mò: “Cô gái kia là bạn gái của tổng giám đốc Phương, trước đây có cùng với tổng giám đốc Phương đến câu lạc bộ mấy lần.”

“Không phải chứ?”

“Không tin thì mọi người có thể đi tìm hiểu.” Người phục vụ nói xong, liền rút một nửa số tiền thưởng trong tay đầu bếp: “Lão Tần anh phải dỗ dành cô Dương thật tốt, phục vụ tốt cô ấy, cũng sẽ khiến tổng giám đốc Phương vui vẻ.”

Người phụ bếp vò đầu, đột nhiên nhảy ra một câu: “Cô ấy thích ăn chua như vậy, không phải là mang thai đấy chứ?”

Người phục vụ và đầu bếp đều nhìn anh ta.

Phụ bếp bị nhìn ngại ngùng, lầm bầm nói: “Chị dâu của tôi chính là như vậy mà, mang thai rất thích ăn chua và cay, anh trai thỉnh thoảng yêu cầu tôi nấu ăn cho chị dâu, món gà cay như vậy, chị dâu của tôi vẫn cảm thấy không cay, hơn nữa mọi người nghĩ xem, người bình thường thích ăn chua như vậy sao?”

“Tôi cảm thấy lời anh nói cũng có đạo lý.” Người phụ vụ đồng ý, vỗ vai người đầu bếp: “Lão Tần nhanh làm thêm mấy món ngon nữa, lát nữa tôi đưa qua chỗ cô Dương, nghe nói tối nay tổng giám đốc Phương cũng đến.”

Người đầu bếp nhanh chóng gật đầu: “Tổ yến hầm sắp xong rồi, hay là cô đưa ra cho cô Dương trước đi?”

“Ai ăn?”

“Tổng giám đốc Lục đưa khách tới.” Phụ bếp xen vào: “Lát nữa tôi sẽ nấu thêm cho họ hai món, tổ yến vẫn đưa lên cho cô Dương đi, cô ấy mang thai, chúng ta không thể sơ suất.”

“Được, mọi người làm nhanh lên một chút.”

Mấy phút sau, người phục vụ đưa tổ yến hầm hai tiếng đến bàn của Dương Yến.

Dương Yến rất ngạc nhiên: “Cô đưa nhầm rồi, tôi không gọi tổ yến.”

“Là bếp trưởng đặc biệt kêu tôi đưa qua, nói cảm ơn cô đã thích món ca dưa chua anh ấy làm.” Người phục vụ lanh lợi nói: “Món tổ yến này là chỉ ở trong những bữa tiệc của nhà nước mới có thể ăn, hương vị vô cùng ngon.”

Sau khi người phụ vụ mở nắp ra, Dương Yến ngửi thấy hương thơm thanh mát cũng có chút thèm ăn, cũng không nói gì nữa, lấy một xấp tiền dày đưa cho người phục vụ.

Trong tổ yến không có cho thêm thứ gì, hương vị thanh mát, nhưng tiến vào miệng liền tan chảy, hương vị vô cùng ngon, Dương Yến rất hài lòng.

Sau khi ăn no, cô ngồi nguyên ở đó không muốn di chuyển.

Dương Yến ở nhà hàng rất lâu rồi, vẫn dùng điện thoại di động xử lý một ít việc.

Lúc nhìn thời gian trên điện thoại, đã 9h, gọi người quản lý tiếp đãi cô lúc trước đến.

“Tổng giám đốc Lục quay lại chưa?”

“Chưa.” Giám đốc nói: “Những vị khách kia đã đi rồi, tôi nghĩ tối nay tổng giám đốc Lục sẽ không quay lại đâu. Hay là tôi kêu người đưa cô về, đợi lần sau tổng giám đốc Lục đến, tôi sẽ thông báo cho cô?”

“Không cần, tôi lái xe đến.” Không đợi được Lục Văn Thù, Dương Yến cũng không có cách nào.

May là bữa ăn tối nay của cô ở câu lạc bộ rất hợp khẩu vị, tâm tình cũng không quá tệ.

Dương Yến mặc áo khoác rời khỏi nhà hàng.

Lúc đi đến hành lang tầng một, một người đàn ông trong đó cô rất quen.

“Tổng giám đốc Thiệu.” Đã gặp rồi, Dương Yến đi lên phía trước chào hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.