Nam Thần Nhà Tôi

Chương 147: Chương 147: Cho em cười thêm lần nữa đấy?




“Không phải em nói em sẽ tìm anh ngay sau khi giải quyết xong mọi thứ sao? Sao lại mất nhiều thời gian đến vậy?” Phương Tinh Nghị ngắt lời anh, ánh mắt chìm xuống.

Lục Văn Thù lạnh run.

“Ồ, vâng.” Lục Văn Thù nói lắp: “Vừa, vừa rồi có một cuộc họp với nhà quản lý.”

Thấy Lục Văn Thù không ổn, Dương Yến nhìn lên máy điều hòa, tự hỏi: “Nhiệt độ đâu có thấp quá đâu, sao cậu nói chuyện run quá thế, cậu Lục?”

Lục Văn Thù xoa cánh tay: “Em cảm thấy lạnh, có lẽ do cơ thể em lạnh.”

“...”

Phương Tinh Nghị nhìn họ đùa giỡn trong lòng không thoải mái lắm, chen vào: “Tôi đã gửi Messenger cho thư ký Cao, cô Dương lái xe đến công ty trước đi.”

Dương Yến hỏi: “Vậy Phương tổng phải làm sao?”

“Tôi còn có việc phải làm, Văn Thù sẽ đưa tôi trở về sau.”

“Vậy được.” Dương Yến không từ chối.

Cô chuẩn bị trở về công ty, Phương Tinh Nghị đã gọi thư ký Cao đến, tiết kiệm cho cô rất nhiều thời gian.

“lão nhị, người ta là tổng giám đốc đại diện Phương thị, Dương tổng!” Lục Văn Thù nói đùa: “Tại sao anh vẫn gọi người ta là cô Dương thế, ra vẻ tốt hơn đi chứ.”

Khi Dương Yến nghe thấy, cô nhanh chóng xua xua tay, lo lắng nói: “Không, Phương tổng gọi tôi là cô Dương, không sao đâu! Ngoài ra, tôi không đủ khả năng nhận chức danh Dương tổng. Vậy anh Phương tổng, cậu Lục, tôi đi trước.”

Khi Dương Yến quay đi, Phương Tinh Nghị đột nhiên mỉm cười: “Dương tổng, cố lên.”

Dương Yến bước lảo đảo, gần như ngã xuống.

Thật kinh khủng! Bị chú Phương gọi Dương tổng, nghe thế nào cũng khó xử.

Cô di chuyển nhanh hơn, và cũng sớm biến mất.

Lục Văn Thù nhìn Dương Yến, cười: “lão nhị ơi, cô ấy vui tính thật, Chúa ơi cười chết mất! Chỉ cần kêu “Dương tổng” là có thể thấy cô ấy sợ hãi đến mức nào, gần như đang chạy luôn ấy.”

Phương Tinh Nghị lạnh lùng nhìn cậu: “Cho cậu cười thêm lần nữa đấy?”

“Em không cười, em chỉ cảm thấy cơ mặt mình cứng quá thôi.” Lục Văn Thù ho khẽ, dí dỏm chuyển chủ đề: “đại ca và lão tam đang ở phòng riêng, lão nhị đến, em đưa anh qua.”

“Cảm ơn cậu, không cần.” Phương Tinh Nghị không khách khí mà hất tay ra, trượt tay lên xe lăn một cách kiêu ngạo.

Lục Văn Thù chết lặng.

Tại sao anh lại cho Dương Yến đẩy ảnh mà không cho cậu đẩy? Có phải cậu đáng ghê tởm lắm không?

Giống như ngộ ra được thứ gì đó, Lục Văn Thù nhanh chóng mở tai nghe, nhỏ giọng: “Này lão Hà, ông mau đi kiểm tra phòng riêng mà lão nhị tôi đã đi trước đó và xem anh ta đã làm gì, gửi cho tôi tin nhắn Messenger nhé.”

Cậu cảm thấy mình vừa bỏ lỡ một điều gì đó rất tuyệt vời.

Sau khi Phương Tinh Nghị đẩy cửa vào phòng riêng, anh thấy Ngự Văn Đình đang trò chuyện với Yến Cảnh Niên, không biết là nói gì, ngay cả Ngự Văn Đình vốn luôn thờ ơ cũng mỉm cười.

“Hai người đang nói gì vậy?” Phương Tinh Nghị cười hỏi, chỉ khi gặp Ngự Văn Đình, anh mới thư giãn và tỉnh táo: “Làm đại ca cười luôn rồi kìa.”

“lão nhị.” Yến Cảnh Niên thấy Phương Tinh Nghị tự mình vào, ngay lập tức đứng dậy khỏi ghế sofa: “Còn Văn Thù đâu?”

“Này, em ở đây nè!” Lục Văn Thù xuất hiện từ phía sau Phương Tinh Nghị, giải thích cho chính bản thân trước: “Vừa nãy em muốn đẩy lão nhị đến đây, nhưng lão nhị không cho em đẩy, đừng trách em!”

Yến Cảnh Niên liếc cậu: “cậu lại làm lão nhị tức giận nữa à?”

“Thiên địa chứng giám, em không có!” Lục Văn Thù kêu trời trách đất: “lão nhị thực sự không cho em đẩy mà, tất cả em đều cảm thấy lão nhị phân biệt nặng nhẹ, cho cô Dương đẩy anh ta, đến lượt em thì anh ta lại không thích.”

Đột nhiên, cả ba cắp mắt trong phòng đều tập trung vào Phương Tinh Nghị, đầy nghi hoặc.

Phương Tinh Nghị mặt không đổi sắc: “Nói vô lý thế, cơ thể em ướt đẫm mồ hôi, anh ngửi thấy không thoải mái, được rồi, tìm một chỗ ngồi đi.” anh đẩy xe lăn vào trong.

Yến Cảnh Niên không truy cứu nữa, rót một tách trà cho Phương Tinh Nghị: “Những ngày này, Phương Chính Á và Phương Chính Thành đã bí mật thu mua rất nhiều cổ phần dưới danh nghĩa Phương thị, giá không hề thấp.”

“Dì của anh trước giờ rất thích tiêu xài, và vì con trai bà cũng luôn cần tiền đề duy trì mối quan hệ cá nhân, nên bà luôn có rất ít tiền.” Phương Tinh Nghị đáp: “Hầu hết số tiền là của Phương Chính Thành.”

Ngự Văn Đình cau mày, nói nhỏ giọng: “Phương Chính Thành rất ranh mãnh, thực sự muốn nuốt chửng Phương thị, hắn không để cô em gái Phương Chính Á trong mắt, đá cô ta ra cũng là chuyện sớm hay muộn.”

“Này, không phải đây là chuyện rất tốt sao, vì vậy chúng ta không cần phải động thủ.” Lục Văn Thù đáp.

Khuôn mặt của Yến Cảnh Niên trang nghiêm hơn một chút: “Những gì chúng ta đoán được chắc Phương Chính Á cũng tính đến cả rồi. Vả lại anh khá tò mò, Phương Chính Thành lấy ở đâu ra nhiều thanh khoản như vậy, anh ta đã có 15% cổ phần ban đầu của Phương thị.”

“Trước đây không phải chỉ sáu phần trăm sao?” Lục Văn Thù lại cảm thấy ớn lạnh: “Anh ta đã liên lạc với bao nhiêu cổ đông thế?”

Phương Tinh Nghị không lo lắng nhiều, chỉ nói: “Hầu hết cổ phiếu ban đầu đều nằm trong tay anh và bố anh, Dương Yến đã lấy lại một số cổ phần ban đầu của các cổ đông, hắn sẽ không dậy sóng một lần nữa.”

Yến Cảnh Niên gật đầu mỉm cười: “Dường như lão nhị đã sắp xếp mọi thứ chu toàn rồi. Bây giờ chúng ta chỉ cần đợi Dương Yến hoàn thành công việc, nói dối cổ phần ban đầu của Phương Chính Thành là xong rồi.”

“Đừng lo, nếu làm quá lộ liễu, họ cũng sẽ nhận ra.” Ngón tay Phương Tinh Nghị gõ vào tay vịn: “lão tứ, cậu lên lịch một cuộc hẹn với Thiệu tổng của Long Đằng, nói tôi có chuyện muốn nhờ cậu ấy giúp.”

“Tại sao lại hẹn cậu ta?” Lục Văn Thù không hiểu: “Ân tình của người khác là thứ khó trả nhất, cậu không thể giải quyết được sao?”

Yến Cảnh Niên cũng bày tỏ nghi ngờ: “Vâng, lão nhị, cậu chỉ cần nói với chúng tớ điều cậu cần thôi, nói chuyện với Thiệu tổng, cậu không biết sau này anh ta sẽ cắt bao nhiêu thịt trên người cậu nữa.”

Lúc này, điện thoại của Lục Văn Thù phát ra hai tiếng bíp.

Cậu lặng lẽ rút điện thoại di động ra kiểm tra, một lúc sau, cậu ngẩng đầu lên, cho thấy một ánh nhìn bất ngờ, giữ vai Phương Tinh Nghị, cười xấu xa: “Hehe, tôi biết tại sao lão nhị lại tìm Thiệu tổng rồi.”

Phương Tinh Nghị tát tay cậu: “Không phải tôi đã bảo cậu tránh xa tôi rồi sao, toàn mồ hôi!”

Ngự Văn Đình hỏi: “Cái gì thế?”

Lục Văn Thù cười đùa tí tửng nói: “Đến câu lạc bộ, chính là đại ca anh nói, anh đoán xem? Em vừa nhắn tin cho lão nhị và muốn đến đón anh ta, hey thế mà anh ta đã ở câu lạc bộ rồi.”

“Em nghĩ đại ca có khả năng dự báo nên đã đến câu lạc bộ sớm, nhưng lão nhị biết cô Dương đang ở đây, vì vậy anh ta đã bảo người đưa mình đến giúp cô Dương.”

Khóe miệng Phương Tinh Nghị nâng nhẹ lên: “cậu đang rất ồn ào đấy, có thể im lặng không?”

Yến Cảnh Niên cười nhẹ: “Ổn mà lão nhị, chúng tôi không cảm thấy ồn ào. lão tứ, tiếp tục nói đi.”

Ngự Văn Đình cũng dỏng tai lên nghe.

“Vì hai người muốn nghe nhiều như vậy, vậy tôi sẽ tiếp tục!” Lục Văn Thù cũng rất vui mừng khi nghe một tin chấn động như vậy, phải mất sáu phút để nói chuyện của tiểu Hàn Tổng.

Được một lúc, căn phòng yên lặng.

Phương Tinh Nghị dùng tay xoa lông mày, không muốn nói chuyện.

“Ngoài Kỳ kỳ, lần đầu tiên anh thấy lão nhị bảo vệ người phụ nữ khác.” Yến Cảnh Niên châm biếm: “Có vẻ như cô Dương thực sự có khả năng và được lão nhị đánh giá cao.”

“NO! NO!” Lục Văn Thù lắc ngón tay, thẳng thắn nói: “kỳ kỳ không được đối xử tốt như thế này mà? Anh có từng thấy lão nhị dạy em họ trên danh nghĩa của mình vì kỳ kỳ chưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.