Phương Tinh Nghị đau lòng, nhanh chóng đi về phía giường.
Lúc duỗi tay mở chăn, tay cầm điện thoại nghiêng điện thoại xuống, sợ ánh sáng làm cô chói.
Chăn vừa mở, anh đã nhìn thấy Dương Yến co ro bên trong, thân thể run rẩy, đầu úp vào gối, rõ ràng bị dọa sợ.
Anh nhẹ giọng nói: “Dương Yến, không sao rồi.”
Nghe thấy giọng người đàn ông, Dương Yến vài giây sau mới ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút trắng bệch.
Cô nhìn người đàn ông đang đứng bên giường, đầu tiên sững sờ, sau đó thử giơ tay nắm tay anh, cảm thấy độ ấm trong lòng bàn tay anh, hốc mắt chua xót, lao vào người anh.
“Em, em rất sợ...” Giọng Dương Yến run rẩy, còn muốn khóc, có thể thấy sợ biết bao: “Em vừa không cẩn thận làm rớt điện thoại, lại có sấm...”
Người trong lòng luôn run rẩy, làm tim Phương Tinh Nghị đau đớn.
Anh đặt tay lên sau lưng cô, nhẹ nhàng vỗ về, thấp giọng an ủi: “Anh tới rồi, không sao rồi.”
Bên ngoài còn tiếng sâm liên tục, đinh tai nhức óc.
Dương Yến ôm chặt người đàn ông.
Phương Tinh Nghị cho cô dựa vào, đợi cô không run rẩy nữa mới hỏi: “Có bịt tai không?”
“Hình như trong ngăn kéo có.”
Người đàn ông lấy đèn pin điện thoai soi vào tủ đầu giường, kéo ngăn thứ nhất, tùy ý lục một chút thì tìm thấy bịt tai, sau đó nhét vào tai Dương Yến.
Sợ cô không nghe thấy, anh dựa lại gần hỏi: “Bây giờ có tốt hơn không?”
Sau khi mang tai nghe, tiếng sấm nghe không rõ ràng, Dương Yến không còn sợ hãi như vậy nữa.
Cô cũng có thể nghe thấy Phương Tinh Nghị đang hỏi mình cái gì, gật gật đầu: “Sao lại lại muốn tới tìm em? Sao lại vào được?”
“Cúp điện rồi, lại sấm đánh, đàn ông cũng sợ, đừng nói em một người phụ nữ.” Hai người cách nhau gần, lúc Phương Tinh Nghị nói chuyện, hơi thở có chút phất lên gương mặt cô: “Tiếng anh đá cửa, em không nghe thấy sao?”
“Không.”
Cô trùm mình trong chăn, bên tai toàn là tiếng sấm.
Nhớ tới hình dáng xiên xiên vẹo vẹo trên màn, cô lại sợ, luôn thôi miên mình, bên tai sao còn nghe thấy tiếng động khác.
Thấy người đàn ông đứng dậy, Dương Yến hoang mang kéo cánh tay anh: “Anh, anh muốn đi đâu?”
“Anh đi xem điện thoại em rơi ở đâu.” Phương Tinh Nghị đưa điện thoại mình cho cô: “Nếu em sợ, thì đưa ánh sáng về phía mình, anh dùng hộp quẹt tìm.”
Dương Yến yên tâm: “Anh tìm đi, em chiếu cho anh.”
Lúc Phương Tinh Nghị di tìm điện thoại, Phương Tinh Nghị chiếu ánh sáng đến bên anh, tiện cho anh tìm.
Mặc dù phía cô u ám, nhưng trong ánh mắt luôn có bóng dáng người đàn ông nên một chút cũng không sợ.
Rất nhanh Phương Tinh Nghị đã tìm thấy điện thoại của Dương Yến.
Anh thử điện thoại một chút.
Mở bình thường.
“Pin vẫn đầy, có lẽ vừa nãy rơi quá mạnh, làm tắt máy.”
Dương Yến đeo bịt tai cách âm, hai người cách nhau hơi xa, cô chỉ có thể nhìn thấy khẩu hình miệng của người đàn ông, đoán anh đang nói gì.
Thấy điện thoại của mình được Phương Tinh Nghị mở thành công, hình như không hỏng, trong lòng cô căng thẳng, hỗn loạn nghĩ điện thoại không hỏng, có phải anh sắp đi rồi, để mình ở đây?
Đợi Phương Tinh Nghị đi tới, Dương Yến lập tức nắm cánh tay anh, giọng nói mềm mại, thấp giọng nói: “Anh đừng đi, một mình em sợ.”
Lỡ pin điện thoại dùng hết, còn chưa có điện, cô còn chưa ngủ được thì làm sao?
“Được.” Thấy cô sợ như vậy, Phương Tinh Nghị mềm lòng, xóa tan ý nghĩ muốn đi: “Anh không đi.”
Dương Yến lập tức dời đi, tránh chỗ: “Vậy anh lên đi, em kéo anh.”
Phương Tinh Nghị phụt cười, nhanh chóng cởi giày lên giường.
Dương Yến áp lại, lần này chỉ dùng tay kéo quần áo anh, gián tiếp kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Phương Tinh Nghị nhìn thấy không nói gì, anh gọi điện thoại cho ông chủ nhà trọ, gọi không được, lại gọi cho đạo diễn Văn.
Sau khi có người nhận, thì hỏi tình hình của họ.
Đạo diễn Văn nói mấy người họ vừa ra ngoài hỏi một chút, hình như là dây cáp bị sét đánh hỏng, vùng này đều cúp điện, phải đợi mai người của điện lực đến sửa.
Phương Tinh Nghị hỏi: “Có gọi điện thoại cho ông chủ nhà trọ chưa?”
“Gọi rồi, không ai nhận.” Đạo diễn Văn nói: “Một người làm thời vụ ở sảnh ăn cũng ở tầng hai, anh ta nói với chúng tôi bà chủ không thoải mái, ông chủ đội mưa đưa bà ấy đi bệnh viện rồi.”
Đạo diễn Văn lại hỏi: “Giám đốc Phương, anh có thấy giám đốc Dương không? Phía chúng tôi luôn bị sấm dọa.”
Phương Tinh Nghị nhìn bên cạnh một cái, người phụ nữ đang cúi đầu gửi tin nhắn, ừ một tiếng: “Đợi lát nữa đi gặp.”
“Giám đốc Phương, bên anh có cần nến không, tô cho người mang lên cho anh vài cây?”
“Không cần, pin điện thoại tôi đủ.”
Cúp điện thoại, Phương Tinh Nghị dựa lại sát Dương Yến.
Sợ cô đeo bít tai không nghe thấy, liền nói bên tai cô: “Tôi nay không thể có điện, em ngủ trước đi.”
Dương Yến đang trả lời tin nhắn của Trường Bình, đột nhiên cảm thấy bên tai hơi nóng, còn có giọng nói của Phương Tinh Nghị, có hoảng hốt ngẩng đầu, đối diện với con ngươi đen của người đàn ông.
Vài giây sau, cô mở miệng trước hỏi: “Anh vừa nói gì?”
“Dây cáp bị cháy hỏng rồi, tối nay không thể có điện.” Phương Tinh Nghị nói lại một lần nữa lời vừa nãy.
Ánh mắt anh dời xuống, rơi trên đôi môi khẽ mở của người phụ nữ.
Hai người cách gần, mặt cô, môi cô cũng cách anh rất gần.
Môi người phụ nữ hơi mở, có thể mơ hồ nhìn thấy vài cái răng rất trắng, còn có lưỡi nho nhỏ.
“Ừ.” Dương Yến cúi đầu trả lời tin nhắn, đương nhiên không nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông.
Gửi xong tin nhắn, cô ngẩng đầu, muốn nói với Phương Tinh Nghị có thể đợi cô ngủ rồi hãy đi không, kết quả một cái bóng bao trùm, cô bị người đàn ông hôn như vậy.
Bàn tay to của Phương Tinh Nghị giữa sau đầu cô, cắn môi cô, hôn cô say đắm.
Dương Yến ngửi thấy hơi thở của anh, trái tim run rẩy, lại rất lưu luyến, ma quỷ xui khiến cô vươn tay ôm cổ người đàn ông, để hai người dán càng sát hơn, hô hấp quấn vào nhau.
Dần dần, Dương Yến nắm trên giường.
Cô sờ hầu kết hơi nhô lên của người đàn ông, nhìn rõ tình dục hiện lên trong đáy mắt anh, não hỗn độn lập tức tỉnh táo, nhớ tới mình còn đang mang thai.
Nếu cởi quần áo, bụng bầu nhô lên nhất định sẽ bị anh nhìn thấy!
Lúc Phương Tinh Nghị hôn lần nữa, Phương Tinh Nghị hoảng loạn tát một cái lên mặt anh.
Tát Phương Tinh Nghị tỉnh rồi, sững sờ nhìn cô.
“Em, em hơi buồn ngủ.” Cô lắp bắp nói, kéo chăn trùm trên cơ thể mình: “Hơn nữa chúng ta đã chia tay rồi, anh con chưa có sự đồng ý của em...”
Con người đen thẳm của Phương Tinh Nghị nhìn chằm chằm cô, sâu không thấy đáy.
Phương Tinh Nghị bị anh nhìn có chút sợ, kéo chăn qua đỉnh đầu, che cả người lại.
Có lẽ mang bịt tai, cô không nghe thấy tiếng động gì bên ngoài.
Cách một lúc sau, Dương Yến mới kéo chăn, thấy lưng Phương Tinh Nghị dựa vào đầu giường, hai chân bắt chéo ngồi ở đó, giống như cảm thấy ánh mắt của mình, người đàn ông cúi đầu.
Phương Tinh Nghị nhìn cô một cái, đôi môi mỏng giật giật: “Ngủ đi.”
Anh không giận sao?
Không nhìn thấy dấu vết tức giận từ trên mặt Phương Tinh Nghị, trong lòng Dương Yến thả lỏng.
Chỉ cần anh ở đây, cô không sợ.
- -
Không biết ngủ bao lâu, Dương Yến nghe thấy tiếng bịch bịch bịch.