Nam Thần Nhà Tôi

Chương 210: Chương 210: Cô cố gắng nói chuyện thật tốt với tôi




Đôi mắt Phương Tinh Nghị nheo lại, toàn thân toát ra cảm giác khiến người ta hít thở không thông cùng sát ý áp bức.

"Anh hai, anh đừng như vậy." Lục Văn Thù không thể chịu đựng được: “Cô Dương không phải đã không sao rồi ư? Hơn nữa vị hôn thê của anh còn đang ở đây, anh đừng có dọa người ta như vậy!”

Một giây sau, anh ta liền nhìn thấy ánh mắt đầy sát ý của Ngự Văn Đình.

Trái tim nhỏ bé của Lục Văn Thù nhảy thình thịch.

Yến Cảnh Niên hướng Phương Tinh Nghị nói: "Cô Dương đã không sao, anh hai yên tâm. Còn việc ai hạ độc thủ, chúng ta từ camera giám sát từ từ kiếm tra, chúng ta có thể tìm ra manh mối.”

Phương Tinh Nghị gật đầu, liếc nhìn Lục Văn Thù.

"Em đã biết, việc của em." Cái nhìn kia có ý nghĩa gì anh đều tự hiểu, tự trách mình học cái gì không học lại nhất định học máy tính cùng phân tích hành vi: “Em đi gọi điện cho tiểu tiên nữ.”

"Không cần." Phương Tinh Nghị cởi áo khoác xuống đắp trên người Dương Yến, nhẹ nhàng ôm cô: “Cô ấy cùng Kỳ Kỳ ở một khu phố, đúng lúc tôi muốn đi xem Kỳ Kỳ một chút.”

Lục Văn Thù lập tức nói: "Em thấy bạn bè của Kỳ Kỳ, cô ấy đang quay phim ở tỉnh khác.”

"Buổi tối trở về, cậu có ý kiến gì không?” Phương Tinh Nghị cười như không cười nhìn chằm chằm Lục Văn Thù: "Chú Tư, chuyện giám sát làm phiền cậu, tôi hi vọng sáng mai có phát hiện mới.”

Sau khi Lục Văn Thù kịp phản ứng, bả vai gục xuống.

Anh ta là một con chó cái!

"Tôi ở lại đây cùng chú tư làm việc.” Yến Cảnh Niên cười nói: “Anh cả, nếu anh không uống rượu thì đưa cô Tống về, cô ấy về một mình không an toàn.”

Tống Tĩnh Hòa cũng không phản đối, điềm đạm nói: "Vậy thì làm phiền."

Ngự Văn Đình không nói gì.

Nhưng khi rời khỏi khách sạn, sau khi Phương Tinh Nghị ôm Dương Yến đi, anh ta đứng bên đường vẫy một chiếc taxi: “Cô Tống, chúng ta cũng không tiện đường, cô ngồi taxi đi.”

Ánh mặt Tống Tĩnh Hòa tối sầm lại, cô không có lên xe, chỉ là cười: "Anh Ngự, bọn họ ủy thác anh đưa tôi về, anh đưa tôi cho một tài xế taxi xa lạ, không sợ tôi có chuyện gì sao?”

"Tôi sẽ chụp lại biển số xe, có chuyện gì tôi sẽ tìm hắn.”

"Không, tôi không ngửi được mùi xe taxi.” Tống Tĩnh Hòa thái độ ngang ngạnh: "Hoặc là anh đưa tôi đi vòng quanh, hoặc đưa tôi cho Yến Cảnh Niên.”

Mặt Ngự Văn Đình căng thẳng.

Tài xế xe taxi nhìn người đàn ông cùng người phụ nữ này, cảm thấy thật chết tiệt.

Tình nhân chiến tranh lạnh có thể chuyển sang chỗ khác được không?

Hắn còn muốn kiếm sống!

Lại đợi một phút, thấy hai người vẫn cứ giằng co, lái xe yếu ớt mở miệng: "Cái này, vợ tôi sắp sinh hiện đang ở bệnh viện, ông có thể cho tôi đi không?”

Ngự Văn Đình lạnh lùng nhìn tài xế nhưng vẫn đóng cửa xe lại.

Xe taxi lao nhanh như tên lửa ra ngoài.

Tống Tĩnh Hòa xoa xoa cánh tay trắng nõn, không chịu được gió lạnh: "Anh Ngự, xe ở đâu?"

Hai người đi đến bãi đỗ xe.

Ngự Văn Đình hôm nay lái xe Hummer, nhìn uy lực khí phách nhưng rất cao, cần phải sử dụng một chiếc ghế nhỏ, Tĩnh Hòa nhìn bộ lễ phục trên người một chút.

Lễ này phục quá chật không lên xe nổi.

Ngự Văn Đình thấy cửa xe mở ra, nhưng mãi không có ai đi lên, không kiên nhẫn được nữa, nói: “Cô có đi hay không?”

Tống Tĩnh Hòa nhắm mắt lại.

Bốn năm, người đàn ông này tuổi tác càng già đi, tình tình ngày càng lớn.

Cô nói: "Anh qua đây."

Ngự Văn Đình cực kỳ bực bội, đành phải đi xuống, vòng qua bên kia chiếc xe nhìn thấy Tống Tĩnh Hòa so với chiếc xe Hummer thật sự quá thấp.

Tống Tĩnh Hòa chỉ vào bộ lễ phục: "Xe quá cao, mà chiếc váy này của tôi không tiện xách lên.”

"Tôi nói cô mặc loại váy này?”

"Là chính tôi muốn mặc, được không?" Tống Tĩnh Hòa cố gắng kìm nén sự tức giận: “Nhưng chiếc xe này của anh quá cao cũng không phải lỗi của tôi? Có người phụ nữ nào lên được?”

Ngự Văn Đình đứng kia, cũng không nói chuyện, bộ mặt thiếu kiên nhẫn.

Tống Tĩnh Hòa biết tính xấu của anh ta, lại nhịn: "Anh giúp tôi một tay để đi lên.”

Cô cầm lấy cánh tay bắt Ngự Văn Đình, Ngự Văn Đình lùi lại phía sau, để cô cầm hụt tay không.

Trong nháy mắt, một cảm giác mất mát bùng lên trong lòng cô.

Anh có thể ôm Dương Yến cũng không muốn cô đụng vào hay sao?

Ngự Văn Đình hướng mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy ở góc tường có đặt một thùng sơn, liền đi tới lấy về, đặt ở phía dưới chiếc xe.

"Cám ơn, nhưng hiện tôi không muốn ngồi xe của anh nữa.” Tống Tĩnh Hòa sắc mặt trầm xuống, quay người đi ra ngoài.

Còn đặt thùng sơn, muốn làm nhục cô?

Ngự Văn Đình nắm lấy cánh tay của cô hung hăng kéo lại, ánh mặt âm trầm: “Chính cô muốn ngồi nhờ xe, hiện không muốn ngồi cũng chính là cô, Tống Tĩnh Hòa, cô muốn thế nào?”,

Lúc đầu anh không nói nhiều, nhưng luôn bị cô ép buộc phải nhiều lời.

"Tống Tĩnh Hòa" ba chữ phát ra trên đầu lưỡi, đọc đến nghiến răng nghiến lợi, mang theo hận ý.

Cô tàn nhẫn đến mức nào!

Bốn năm trước nói chia tay liền chia tay, một chút cũng không lưu lại, chia tay với anh, bốn năm sau lại đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của anh.

Ngự Văn Đình anh rốt cuộc là nợ cô cái gì?

Tống Tĩnh Hòa dùng sức hất tay của Ngự Văn Đình ra, vô tình nói: "Tôi bây giờ lại muốn gọi taxi.”

Nhưng còn chưa kịp đi đã bị Ngự Văn Đình ôm lấy, cánh tay dùng lực trực tiếp ném cô vào trong xe Hummer, cô bị ngã chật vật không chịu nổi, giày cao gót còn rơi ở bên ngoài.

Tống Tĩnh Hòa tức giận nói: “Tôi là hàng hóa hay sao mà anh ném như vậy?”

Ngự Văn Đình làm như mắt mù tai điếc, nhặt giày cao gót lên xỏ vào chân cho cô, vết chai trên tay chạm vào bàn chân trắng nõn của cô, làm cô rụt chân lại.

Ngự Văn Đình rất nhanh bước lên xe, lườm Tống Tĩnh Hòa.

"Dây an toàn."

Tống Tĩnh Hòa hừ một tiếng, bực bội kéo dây an toàn, lại kéo mãi không ra, chế giễu: “Anh Ngự, chiếc xe này của anh thật sự là “cực phẩm” nha, tôi thấy được.”

Ngự Văn Đình nghiêng người tới, cầm dây an toàn hướng về phía trước đỉnh đầu, nhẹ nhàng kéo ra, hai người dường như không có khoảng cách, hơi thở đan xen lẫn nhau.

Thân thể Tống Tĩnh Hòa cố hết sức lui lại nhưng không tránh được hô hấp của anh phả vào mặt.

Ấm áp, phảng phất có mùi thuốc lá.

"Anh học hút thuốc lúc nào?” Tống Tĩnh Hòa hỏi, ngẩng đầu lên lại không để ý rằng anh ta vẫn ở đó, đầu va vào cằm Ngự Văn Đình, nghe được tiếng rên rỉ của anh.

Ngự Văn Đình vịn cằm, vẻ mặt âm trầm ngồi vào ghế lái cũng không trả lời Tống Tĩnh Hòa, khởi động xe nhanh chóng ra khỏi bãi đậu xe, lên đường nhựa.

Tống Tĩnh Hòa cũng không nói chuyện.

Anh ta thích hút thuốc cô có tư cách gì để nói chứ?

Hai người không ai nói chuyện, trong xe cực kỳ yên tĩnh, giống như ngay cả bầu không khí cũng không thích hợp, đột nhiên, trong túi xách Tống Tĩnh Hòa có tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ sự im lặng này.

Ánh mắt Ngự Văn Đình liếc qua người Tống Tĩnh Hòa, thấy sau khi cô cầm điện thoại, vẻ mặt trở nên dịu dàng, nhận điện thoại ngay lập tức.

"Ừm, mẹ đang trên đường trở về."

"Con nấu bữa khuya cho mẹ sao? Đúng lúc mẹ chưa có ăn cơm tối.”

"Không cần con ra đón."

"..."

Ngự Văn Đình mở cửa sổ bên này ra, bên tai chỉ nghe thấy tiếng gió thổi, anh không nghe được đối phương đang nói gì, chỉ nghe thấy giọng điệu của Tống Tĩnh Hòa cực kỳ dịu dàng khi trả lời người kia.

Cô đã có người yêu?

Người đàn ông nắm chặt tay lái, vẻ mặt nhìn như vô cảm nhưng đôi môi mím chặt lại tiết lộ cảm xúc của anh.

Chờ Tống Tĩnh Hòa cúp điện thoại, anh không nhịn được hỏi: “Bạn của cô sao?”

"Không phải bạn, là một người rất quan trọng với tôi.” Tống Tĩnh Hòa nói.

Lúc gặp Ngự Văn Đình ở bệnh viện cô đã muốn nói cho anh nghe chuyện của Trường Bình, nhưng thái độ của anh quá dữ tợn.

Mà thái độ ngày hôm nay, lại càng dữ tợn hơn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.