Nam Thần Nhà Tôi

Chương 261: Chương 261: Cô dương, em không muốn gặp anh sao?




Trường Bình nhanh chóng mở hộp quà ra, chiếc hộp vừa được mở ra, bên trong có rất nhiều linh kiện, trông giống như một con tàu, bên trong ô vuông có đặt một chiếc khăn lông cừu màu sẫm.

“Là tàu sân bay SS3!” Trường Bình phấn khích ôm lấy chiếc hộp: “Cha thật hiểu em!”

“Cái này vẫn chưa được lắp ráp, sao em có thể biết đó là mô hình gì? Cũng thật là lợi hại.” Trong lòng Dương Yến vẫn đang nghĩ, may là một mô hình bình thường, nếu đổi lại lớn hơn một chút, cô có thể mang nó qua không vẫn là vấn đề.

Trường Bình lập tức lấy chiếc khăn lông cừu quàng lên, bàn tay bé nhỏ vuốt ve trên mặt: “Em rất thích món quà này của cha! Nếu như ông ấy có thể quay lại sớm một chút tốt rồi!”

“…”

Nói ra có thể em không tin, em và cha của em sống trong cùng một thành phố.

Trường Bình vừa nói chuyện với Dương Yến, vừa lắp ghép mô hình, cầm đến linh kiện nào liền biết phải lắp ở đâu, còn nói cho Dương Yến biết những quốc gia nào có tàu gì hoặc máy bay chiến đấu gì.

“Cái đầu nhỏ này của em thật thông minh.” Dương Yến khen ngợi cậu, lại cố ý hỏi: “Em nói, nếu chị như sinh ra một cô công chúa nhỏ ngốc nghếch, em vẫn thích cô bé chứ?”

Trường Bình lắc đầu, bình tĩnh nói: “Sẽ không, bảo bảo chị sinh ra nhất định sẽ rất thông minh!”

“Ôi, em thật đáng yêu!” Đương Hinh cười nói, xoa khuôn mặt của cậu bé: “Chị hứa với em, sau này nếu sinh một cô con gái, nhất định sẽ để nó làm vợ em.”

“Một lời liền xác định!”

“Cái gì mà một liền xác định?” Là Tống Tịnh Hòa quay về, cô mỉm cười hỏi hai người, đưa chiếc áo gió cho người giúp việc, sau đó đi vào phòng khách, nói một tiếng chảo hỏi với Dương Yến.

Trường Bình vui vẻ nói: “Chị Dương Yến nói, say này con gái mà chị ấy sinh sẽ gả cho con.”

Ánh mắt Tống Tịnh Hòa chuyển qua Dương Yến: “Chuyện tốt của cô và tổng giám đốc Phương gần đến rồi?”

“Không có.” Dương Yến vẫy tay, khuôn mặt đỏ bừng lên: “Tôi thấy đứa bé này quá đáng yêu, nên muốn đùa với cậu bé.”

“Mẹ, mẹ nhìn này, đây là quà mà cha mua cho con đó!” Trường Bình chỉ vào mẫu hạm mới lắp được một chút, khuôn mặt tràn đầy sự hạnh phúc: “Cha nhờ chị Dương Yến mang tới cho con, con rất thích, còn có một chiếc khăn quàng cổ!”

“Ừ, mẹ cũng cảm thấy món quà này rất tuyệt.” Tống Tịnh Hòa khẽ mỉm cười, xoa đầu cậu bé: “Con tự mình đi chơi đi, mẹ muốn nói chuyện với chị Dương Yến.”

“Vâng ạ.” Trường Bình kêu người làm giúp cậu chuyển chiếc hộp, đi đến một chỗ khác tiếp tục lắp ráp mẫu hạm.

Dương Yến và Tống Tịnh Hòa ngồi xuống ghế sofa.

Nhận lấy cốc trà hoa quả từ Tống Tịnh Hòa, Dương Yến nói: “Buổi chiều anh Ngự đến tìm tôi, kêu tôi đưa món quà này cho Trường Bình, anh ta rất thích đứa trẻ này.”

“Đã là cha con ruột, gặp rồi, sẽ luôn có chút nhạy cảm.”

Dương Yến hỏi cô ấy: “Cô định như thế nào, vẫn cứ muốn giấu như này sao? Cô nhìn đi đứa trẻ rất khát khao được gặp cha mình.”

“Anh ấy quá nóng nảy, không định nói chuyện tử tế với tôi.” Tống Tịnh Hòa bất lực nói, mấy lần cô muốn nói chuyện của Trường Bình với Ngự Văn Đình, kết quả đều bị anh ta làm cho tức giận nên bỏ đi.

Dương Yến phụ họa: “Nóng tính thực ra cũng không có gì, cô cũng có thể không quan tâm đến anh ta.”

“Cô với tổng giám đốc Phương thế nào rồi?” Tống Tịnh Hòa cười hỏi: “Chuyện tổng giám đốc Phương không gần nữ sắc, trong giới kinh doanh ai ai cũng biết, Cô Dương là người đầu tiên phá vỡ quy tắc này đó.”

Dương Yến ấp úng nói: “Gì mà khoa trương như vậy! Là do bình thường công việc của anh ấy quá bận, không có thời gian tìm phụ nữ mà thôi.”

“Ồ, nói như vậy Cô Dương đang ở đây, tổng giám đốc Phương không bận sao?”

“Tôi là khách đến để tặng quà cho con trai cô, cô đừng có mà dùng cái giọng điệu cũ rích đó nói chuyện phiếm với tôi.” Dương Yến tính khí không tốt nói: “Cẩn thận lần sau tôi không đến nữa đâu.”

“Được rồi, không nhắc đến tổng giám đốc Phương nữa.”

Sau khi nói chuyện xong, hai người giống như bạn cũ không có bất kỳ cảm giác không tự nhiên nào.

Tống Tịnh Hòa muốn giữ Dương Yến ở lại dùng bữa tối, nhưng buổi chiều Dương Yến ăn không ít đồ, lúc này thực sự chống đỡ không được, lại nói chuyện một lúc, đứng dậy tạm biệt.

Phương Tinh Nghị hỏi cô: “Em không ở nhà sao? Anh ấn chuông rất lâu mà không có ai ra mở cửa.”

“Hả? Em, em đang đi siêu thị mua đồ!” Dương Yến vừa nói, vừa bước nhanh ra khỏi tiểu khu: “tổng giám đốc Phương anh nghỉ ngơi một ngày rồi, buổi tối cũng không xử lý công việc sao, tìm em làm gì?”

“Đến đưa đồ cho em.” Phương Tinh Nghị trả lời, hỏi cô có phải ở siêu thị dưới nhà không, đi tìm cô.

Từ nhà Tống Tịnh Hòa về đến nhà cô phải mất ít nhất 20 phút lái xe, đương nhiên Dương Yến không thể nói đang ở siêu thị dưới lầu, cô nói dối Phương Tinh Nghị đang ở siêu thị bên ngoài mua đồ, sẽ lập tức quay lại.

Phương Tinh Nghị thong thả nói: “Được rồi, vậy anh đợi em về.”

“Không cần đâu…tổng giám đốc Phương anh để đồ ở trước cửa được rồi, buổi tối trời rất lạnh, anh mau về đi.”

“Anh tự mình đưa cho em sẽ tốt hơn.”

“Không sao, căn hộ có camera, rất an toàn.”

“Dương Yến.” Phương Tinh Nghị gọi tên của cô, giọng nói lộ ra mùi nguy hiểm: “Có phải em không muốn gặp anh? Nên năm lần bảy lượt muốn đuổi anh đi?”

Dương Yến cười haha: “Không có đâu, em chỉ sợ anh đợi lâu sẽ mất kiên nhẫn. Được rồi, vậy anh cứ đợi ở đó, em đã lên taxi rồi, rất nhanh sẽ đến thôi!”

Sau khi cup điện thoại, cô nói với tài xế đi đến siêu thị trước.

Vội vội vàng vàng đi vào siêu thị, chọn bừa mấy thứ, sau khi thanh toán, cô lại lên taxi, tốn nửa tiếng cuối cùng cũng về đến tiểu khu, lên tầng nhìn thấy Phương Tinh Nghị đang dựa vào cửa.

“Tài xế đi sai đường, luẩn quẩn một vòng lớn.” Dương Yến cố ý phàn nàn, lại không dám nhìn vào mắt người đàn ông, sợ anh phát hiện ra cái gì, lấy chìa khóa ra mở cửa.

Sau khi đi vào nhà bỏ túi hàng vừa mua xuống, cô mới hỏi Phương Tinh Nghị: “anh Phương, anh muốn đưa cho em cái gì?”

Phương Tinh Nghị liếc nhìn túi hàng mới mua sau người cô, lông mày nhíu chặt dường như thả lỏng ra một chút, sau đó lấy một chiếc nhẫn từ trong túi áo ra đưa cho cô.

“Đây là anh tìm người làm, bên trong có cài bộ định vị, cách sử dụng giống với cái mà em trai em làm, nhưng có thêm một số chức năng khác.”

Dương Yến nhìn vào chiếc nhẫn, khó hiểu hỏi: “Em không nhìn thấy cái gì nha, bề ngoài có vẻ đẹp hơn mà thôi.”

Phương Tinh Nghị đeo chiếc nhẫn vào ngón vô danh của cô, ngón tay ở trên mặt nhẫn, ấn bông hoa lồi lên kia xuống, một sợi kim dài và mỏng từ bên trong chiếc nhẫn lộ ra.

“Ngắn như vậy, sao có thể đánh người được?” Đương Hinh cảm thấy thiết kế này có chút vô bổ, chán ghét nói: “Em đoán còn chưa đến bên cạnh người khác, bản thân đã bị đánh ngã rồi.”

Phương Tinh Nghị bất lực giải thích: “Trên chiếc kim này có một loại thuốc đặc biệt, chỉ cần đâm lên da của đối phương, sẽ khiến đối phương bất tỉnh trong mười phút, nhưng chỉ có thể dùng một lần.”

“Vậy thì được.” Dương Yến khá hài lòng, dưới sự hướng dẫn của anh, thu kim lại, lại ấn ra: “anh Phương, thứ này của anh không tồi, em rất thích.”

Phương Tinh Nghị thầm nghĩ: một thứ hơn 300 triệu, đương nhiên không tồi rồi.

“Đâm lên người khác có phải sẽ bị đau?” Dương Yến tò mò hỏi, nhìn Phương Tinh Nghị với ánh mắt nóng lòng muốn thử, muốn lấy anh làm thí nghiệm, người đàn ông lùi về sau mấy bước.

Phương Tinh Nghị thay cô thu lại kim: “Sẽ không, kim này rất mỏng, đâm lên người chỉ giống như bị kiến cắn, đến khi ngất đi họ vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì.”

“Giống như kiến cắn….” Dương Yến lặp lại lời nói của anh, nhớ ra một vài chuyện.

Khuôn mặt chuyên chú nói với Phương Tinh Nghị: “Trước đây em có tham gia một bữa tiệc của Phương Thị, gặp phó tổng giám đốc Triệu, anh ta có nói chuyện với em mấy câu, sau đó hình như có vỗ lên vai em mấy cái.”

“Lúc đó em cảm thấy chỗ bị anh ta vỗ, giống như bị kiến cắn, cũng không có cảm giác đau đớn gì, ngay sau đó, liền cảm thấy khó thở, giống như là nghẹt thở.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.