Nam Thần Nhà Tôi

Chương 339: Chương 339: Cô dương lại từ chức bên phương thị rồi




Rất nhanh, Yến Cảnh Niên đã tới đây, còn mang theo một hộp thuốc lớn.

Anh nhìn ba người đứng trong phòng khách, người phụ nữ đang khóc lóc, không khí rất ngột ngạt, anh hơi nghi ngờ.

Có chuyện gì vậy?

Phương Tinh Nghị kéo tay áo sơ mi lên, lộ ra cánh tay rắn chắc, lạnh nhạt nói: “Giúp tôi kiểm tra DNA với bà ấy đi.”

“Kiểm tra DNA ư?” Yến Cảnh Niên sửng sốt, quay đầu nhìn Miya Diệc, dường như đã hiểu điều gì đó.

Chẳng trách Phương Tinh Nghị bảo anh mang đồ tới đây.

Anh xách hộp thuốc lớn tới đây, lấy ra một dụng cụ tinh vi có bề ngoài giống như một chiếc máy tính 13 inch ở bên trong, mở nó ra, bên trong rất phức tạp.

“Anh nhỏ một giọt máu lên đây.” Yến Cảnh Niên chỉ vào mặt đồng hồ màu bạc trên chiếc máy.

Sau đó anh lấy máu của Phương Tinh Nghị và Miya Diệc.

Xét nghiệm máu trong bệnh viện phải mất ba ngày, ở bệnh viện lớn muốn có được kết quả xét nghiệm dữ liệu DNA tốt nhất, nhanh nhất cũng phải mất 5 tiếng, nhưng thiết bị của anh lại khác.

Đây là thiết bị mới mà anh cùng mười mấy nhân viên nghiên cứu của nước LH tốn 5 năm để nghiên cứu ra, chỉ cần một giọt máu, chiếc máy này sẽ nhanh chóng phân tích tình trạng sức khỏe của người đó, từ đó đưa ra phương án điều trị thích hợp.

Bởi vì bọn họ phục vụ nước LH, xuất phát từ nhiều lý do khác nhau, nước LH đã bảo người bên viện nghiên cứu ký một hiệp nghị bảo mật, ngoài viện nghiên cứu, chỉ có một chiếc ở quân đội mà thôi.

Phương Tinh Nghị mặt không biến sắc nhỏ một giọt máu vào mặt đồng hồ.

Còn Miya Diệc thì trì trệ, bà nhìn anh mới ánh mắt rưng rưng, chân lùi về sau: “Thôi bỏ đi, không cần kiểm tra đâu, tôi không phải mẹ cậu…”

“Có phải hay không thì kiểm tra là biết.” Phương Tinh Nghị lạnh lùng mở miệng, dùng sức kéo tay Miya Diệc, liếc mắt nhìn Yến Cảnh Niên, anh ta nhanh chóng tới lấy máu.

Hai giọt máu nhỏ lên mặt đồng hồ màu bạc, mấy giây sau, màn hình đen bỗng sáng lên, vô số dòng chữ tiếng Anh chạy qua rồi ngừng lại.

Yến Cảnh Niên nhìn dữ liệu trong đó một lúc lâu, anh quay đầu nhìn Phương Tinh Nghị: “DNA của hai người tương xứng nhau đến 98%... Bà ấy thật sự có quan hệ ruột thịt với anh.”

Vai Miya Diệc run lên, lặng lẽ rơi nước mắt.

Phương Tinh Nghị chỉ đứng đó, sắc mặt không thay đổi.

Ông cụ Phương tới động viên bà ấy, nhìn anh rồi thở dài: “Tư Ngôn à, ông biết hôm nay cháu đã nghe rất nhiều chuyện, nhất thời khó tiếp thu được, ông cũng có lỗi, nhưng người này thật sự là mẹ cháu, mẹ cháu đã hy sinh rất nhiều vì cháu, ông hy vọng cháu có thể tôn trọng, nhận lại mẹ.”

“Cháu không phải hàng hóa để mọi người ném qua ném lại.” Phương Tinh Nghị không tức giận, trước giờ anh luôn bình tĩnh khi có chuyện xảy ra, chỉ là sự lạnh lẽo trên người anh khiến người khác không nhịn được rút lui.

Anh lạnh lùng nhìn thẳng ông cụ Phương, lạnh nhạt nói: “Ông nói hay rồi, bà ấy hy sinh rất nhiều vì cháu, cháu là một con người mà ngay cả quyền được biết mọi chuyện cũng không có.”

“Cháu luôn cho rằng mình là cô nhi được ông nhận về nuôi, trong lòng luôn cảm kích ông và nhà họ Phương, vì Phương thị mà quên mình. Cháu điều tra thân thế cũng là muốn biết, tại sao cháu bị vứt bỏ, có phải có hiểu lầm gì không, nhưng giờ hai người nói với cháu mọi thứ đều là hoang đường.”

Người ba mà anh đã gọi hơn 20 năm qua lại là ông nội anh, anh thật sự là người nhà họ Phương.

Khi điều tra những chuyện nhà Kexil, lúc biết được thân thế của Hứa Cung Diễn, anh còn chế giễu anh ta, nhưng không ngờ anh còn đáng thương hơn.

Đến lúc này, anh mới hiểu rõ, tại sao ngày hôm đó Dương Yến lại khóc lóc nói chia tay với anh trong điện thoại, cô nói rất dứt khoát, vì cô đã sớm biết chuyện này rồi.

Cô biết anh và Hứa Cung Diễn là anh em cùng mẹ khác cha.

Chuyện này thật buồn cười!

Miệng ông cụ Phương mấp máy: “Tư Ngôn…”

“Được rồi, con dâu thất lạc hơn 20 năm qua của ông đã trở về rồi, ông nên an ủi bà ấy đi.” Phương Tinh Nghị nở nụ cười châm biếm, xoay người rời đi.

Yến Cảnh Niên hoàn hồn, thu dọn máy móc xong cũng nhanh chóng đuổi theo.

Cả người Phương Tinh Nghị toát ra sự lạnh lùng, ngay cả Yến Cảnh Niên cũng không dám đến gần, hai người cách nhau một đoạn, anh không dám thở mạnh, lặng lẽ đi theo.

Xe chạy thẳng đến Phương thị.

Phương Tinh Nghị xuống xe, anh bảo tài xế đưa Yến Cảnh Niên về nhà, vẻ mặt lạnh nhạt: “Không cần đi theo tôi, cậu chỉ cần biết những chuyện này không ảnh hưởng gì đến tôi.”

Yến Cảnh Niên gật đầu, không nhịn được nói: “Hình như tôi đã gặp bác gái ở đâu rồi…”

“Bà ấy tên là Miya Diệc.”

“Cái gì?!” Yến Cảnh Niên kinh hãi, bỗng ngẩng đầu lên nhìn Phương Tinh Nghị: “Vậy, vậy không phải là…”

“Người vợ thứ hai của Miya Khang Bình, cũng là mẹ của Miya Maiko.” Giọng điệu của Phương Tinh Nghị không hề dao động, giống như anh đang nói chuyện của người khác: “Trước đây bà ấy còn gả cho một người đàn ông tên là Bác nội nhĩ - khắc tư lợi nhĩ, là ba của Hứa Cung Diễn.”

Yến Cảnh Niên: “…”

Anh nói xong thì rời đi.

Còn Yến Cảnh Niên ở trong xe thì vô cùng khiếp sợ, ngơ ngác nhìn bóng lưng kiêu ngạo của Phương Tinh Nghị.

Cái đệch!

Trên đời này có chuyện hoang đường như thế ư?!

*

Ngày đó về nhà họ Phương biết được một số chuyện, bao gồm cả thân thế, nhưng không ảnh hưởng gì đến Phương Tinh Nghị.

Ngoài việc ban đầu anh mới tức giận, khi đến công ty làm việc, vẫn xử lý, tổ chức cuộc họp như thường. Trong khoảng thời gian này, ông cụ Phương gọi cho anh mười mấy cuộc, nhưng anh đều không nghe.

Mãi đến ngày thứ năm, trợ lý Tư ôm một chiếc hộp lớn vào phòng tổng giám đốc.

Hình như đồ trong chiếc hộp hơi nặng, trợ lý Tư ôm rất tốn sức, khi bước vào thì cẩn thận để nó lên bàn, đưa cho anh hai tập tài liệu.

“Tổng giám đốc Phương, đây là đơn chuyển nhượng mã thế giới, là đơn chuyển nhượng giao quyền quản lý của Ole Mall.” Đối mặt với vẻ lạnh lùng của Phương Tinh Nghị, trợ lý Tư thận trọng nói.

Anh đang vùi đầu xử lý công việc, dường như không nghe thấy lời anh ta nói.

Trợ lý Tư lặng lẽ đứng đó.

Anh không biết chuyện xảy ra ở nhà họ Phương vào bốn ngày trước, nhưng vừa khéo Dương Yến lại rời đi… trợ lý Tư cho rằng, việc rời đi của cô ấy đã làm tổng giám đốc Phương trở nên lạnh lùng.

Khoảng 10 phút sau, Phương Tinh Nghị mới nhúc nhích ngón tay thon dài tùy ý lật hai tập tài liệu, ánh mắt rơi vào chữ ký xinh đẹp bên dưới, ánh mắt tối tăm.

Anh liếc nhìn chiếc hộp lớn, dường như biết bên trong là thứ gì, anh cười lạnh: “Cô ấy đúng là nói được làm được, trước khi đi vẫn không quên trả đồ về đây!”

Đây là định không về nữa sao?

Trợ lý Tư nghe thấy giọng điệu tức giận của ông chủ nhà mình thì bất giác run lên, cúi đầu nhìn tập tài liệu.

Tổng giám đốc Phương à, không chỉ có như vậy đâu…

Trợ lý Tư thầm nói, mẹ kiếp, mình đúng là xui xẻo! Mỗi lần tổng giám đốc Phương và cô Dương có chuyện, anh là người chạy việc cho hai người, cuối cùng người chịu khổ vẫn là anh!

Làm trợ lý thật khó mà!!

Anh hít sâu một hơi, trợ lý Tư run rẩy để một tờ đơn trước mặt Phương Tinh Nghị, nhắm mắt nói: “Tổng giám đốc Phương, đây là đơn từ chức của cô Dương… Cô ấy đã ký tên rồi.”

Nói xong, anh cảm thấy trong nháy mắt, tổng giám đốc đã biến kho lạnh thành hầm băng mấy chục độ.

Khiến người khác lạnh đến mức run rẩy.

Đúng vậy, cô Dương lại từ chức trong Phương Thị lần hai, có kích thích không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.