Nam Thần Nhà Tôi

Chương 474: Chương 474: Đúng vậy a, anh có gì phải tức giận?




Phương Tinh Nghị siết chặt cánh tay cô, đôi mắt anh đầy âm trầm.

“Dương Yến, đủ rồi.”

“Đủ cái gì? Anh bị bệnh à!” Dương Yến điên cuồng dãy giụa: “Anh có biết Vu Tư Thuần là ai không, nếu như Trường Bình biết thì làm sao đây---ưm!”

Phương Tinh Nghị kìm cô vào lòng mình, bàn tay to lớn bịt chặt miệng cô.

Dương Yến vùng vẫy không được nữa, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn người của Phương Tinh Nghị đá văng cửa phòng phẫu thuật, nhìn bà Ngự xông vào trong.

Cô nhắm mắt lại.

Đáy lòng cô thầm khẩn cầu bác sĩ đã làm phẫu thuật phá thai cho Vu Tư Thuần xong rồi.

Trái tim Dương Yến như ngừng đập, cô nhìn thấy bà Ngự dìu theo Vu Tư Thuần đang khóc hu hu bước ra từ phòng phẫu thuật.

Bà Ngự thì dịu dàng dỗ dành, an ủi cô ta.

Nhìn vẻ mặt đầy chữ ‘may mắn’ của bà Ngự, điều này có nghĩa là Vu Tư Thuần vẫn chưa được làm phẫu thuật.

Đáy lòng Dương Yến cũng chùng xuống theo.

Phương Tinh Nghị cất giọng nói với bà Ngự: “Xin lỗi bà Ngự, để bà và cô Vu sợ hãi rồi.”

Lúc đối mặt với Phương Tinh Nghị, bà Ngự chợt thu liễm nụ cười trên môi lại mà lạnh lùng nói: “Cũng may là Thuần Thuần và đứa bé không sao, nếu không thì cô ta có mấy cái mạng cũng đừng mong đền đủ!”

“Bà nói chí phải.” Phương Tinh Nghị gật đầu: “Tôi kêu người đưa hai người về.”

“Không cần!”

Bà Ngự lạnh lùng cự tuyệt, sau đó dìu theo Vu Tư Thuần rời khỏi bệnh viện.

Thấy hai người họ đi rồi, Dương Yến mới dùng sức hất tay Phương Tinh Nghị ra, cô muốn đuổi theo nhưng chân vừa bước thì cánh tay cô đã bị ai đó túm lại thật chặt.

“Phương Tinh Nghị, anh buông tôi ra!”

“Dương Yến, đừng làm loạn nữa.” Phương Tinh Nghị nắm chặt tay cô không buông, đôi mắt anh mang đầy vẻ u ám: “Nhà họ Ngự và nhà họ Nam có giao hảo, nếu như Vu Tư Thuần thật sự xảy ra chuyện thì nhà họ Nam sẽ không bỏ qua cho cô đâu.”

“Không động được Vu Tư Thuần thì anh cũng mặc kệ Tịnh Hoà luôn sao?” Cả người Dương Yến run lên lẩy bẩy, cố gắng khắc chế bản thân mình: “Vu Tư Thuần mang thai rồi! Cô ta mang thai như thế nào, mang thai con của ai anh không biết sao!”

Phương Tinh Nghị bình tĩnh nói: “Cô ta sẽ không sinh con ra đâu, chuyện này tôi sẽ giải quyết---”

“Anh tưởng bà Ngự sẽ té hai lần tại một chỗ sao?” Dương Yến cắt lời người đàn ông: “Tôi đoán chừng bà ta sẽ nghĩ cách xin visa rồi đem Vu Tư Thuần ra nước ngoài để dưỡng thai đó!”

“Dương Yến, tôi cũng chỉ muốn tốt cho cô thôi.” Cuống họng người đàn ông khẽ cuồn cuộn lên: “Chuyện này cô đừng tham gia nữa.”

Chỉ cần nghĩ tới thảm kịch của Tống Tịnh Hoà, là cả ngày anh đều thấp tha thấp thỏm, anh sợ bà Ngự sẽ âm thầm ra tay với Dương Yến. Ba nhà họ Ngự, Nam, Quan đều là những nhà kiểm soát giới quân đội.

Bọn họ muốn huỷ hoại một doanh nghiệp hoặc là giết một người thì cũng chỉ là một chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi, đây cũng chính là nguyên nhân mà anh không muốn Dương Yến dính líu vào chuyện này.

Nhưng Dương Yến đâu hiểu những tâm tư cẩn mật của anh, cô chỉ hung hăng nói: “Tôi không quan tâm, tôi chỉ tội nghiệp cho Trường Bình!”

Cô rút tay mình về rồi quay người rời đi.

“Tôi sẽ đón Trường Bình tới chỗ tôi ở, không cần anh lo lắng nữa!”

Phương Tinh Nghị như nghĩ tới thứ gì đó, đôi con ngươi anh khẽ trầm lại, người đàn ông bước nhanh đuổi theo rồi bế ngang Dương Yến lên, khiến cho Dương Yến giật bắn mình, cô theo phản xạ có điều kiện nắm lấy áo anh.

Dương Yến tức giận nói: “Anh đang làm gì vậy, để tôi xuống!”

“Đưa cô đi kiểm tra một lát.” Phương Tinh Nghị nhàn nhạt đáp rồi ôm lấy cô đến khoa phụ khoa.

Anh không biết đoạn video đó đúng hay sai, nhưng anh biết sức khoẻ Hứa Cung Diễn yếu ớt, không sống được vài tháng nữa, hơn nữa, vào cuối năm ngoái lúc đi nước R chơi, anh cũng đã không để Dương Yến tránh thai.

Kiểm tra cái gì?

Dương yến sững sờ, mãi cho đến khi cô nhìn thấy bảng hiệu của khoa phụ khoa, khuôn mặt nhỏ của cô chợt trắng bệch dữ dội, giờ thì cô hiểu rồi.

“Anh buông tôi ra! Buông tôi ra!”

Nghĩ tới phần canh vịt đó, nghĩ đến cuộc gọi với Hứa Cung Diễn, đáy lòng cô liền dấy lên một sự sợ hãi tột cùng, cô cố gắng giãy dụa trong vòng tay của Phương Tinh Nghị, cô sợ anh mà tra ra thì xong rồi.

Cô sẽ không để anh bỏ những đứa bé này đâu, cô có thể tự nuôi được!

Cô vừa đánh vừa la hét, cô đã cào mặt của Phương Tinh Nghị ra hai đường máu, nhưng Phương Tinh Nghị ngay cả một cái cau mày cũng không có, anh chỉ cẩn thận bế cô đi tới văn phòng của bác sĩ.

“Phương Tinh Nghị đừng kiểm tra nữa, không phải của anh đâu.” Dương Yến cố gắng bình tĩnh lại rồi thốt ra một câu.

Bước chân của Phương Tinh Nghị quả nhiên đã dừng lại.

Dương Yến lạnh lùng cười lên: “Anh nhớ lại xem khi chúng ta đi nước R đến giờ cũng được vài tháng rồi, nếu như thật sự là của anh thì bụng tôi chắc chắn đã to vượt mặt rồi, anh nhìn bụng của tôi đi, có rõ không? Anh đừng tự tác đa tình nữa!”

Phương Tinh Nghị nhất thời không nói gì cả, đầu óc anh đang vang lên những lời mà Úy Úy nói trước đây:

“Anh Phương, cô Dương mang thai rồi! Ba của đứa bé họ ‘Hứa’.”

“Nếu cô ta thật sự yêu anh thì sao lại trăm phương ngàn kế muốn giấu anh chuyện đứa bé chứ? Cô ta chỉ muốn chơi đùa với anh mà thôi.”

“Anh đừng để cô ta lừa nữa!”

Hơi thở của anh có chút không ổn định, còn bờ má của anh thì co giật mạnh.

Một lúc sau, Phương Tinh Nghị mới cúi đầu nhìn người phụ nữ trong lòng mình, ánh mắt anh âm trầm: “Dương Yến, cô nhìn tôi, nói cho tôi biết đứa bé này là của ai?”

Đối mặt với ánh mắt của anh, trái tim Dương Yến khẽ run rẩy.

Dương Yến sợ anh sẽ bắt cô bỏ đứa bé, nên cô đành áp chế những sự chua xót trong lòng mình xuống rồi nhếch khoé môi đỏ mọng lên: “Tổng giám đốc Phương, tôi mang thai bao lâu rồi tôi biết, không cần thiết phải gạt anh. Còn đây là của ai thì không phải trong lòng anh rất rõ sao?”

Phương Tinh Nghị đặt người xuống, sau đó anh đưa tay nắm chặt cằm cô, ép cô nhìn về phía mình.

Nhưng bàn tay anh lại run lên không ngừng.

Những lời mà anh thốt ra như nghiến ra từ kẽ răng: “Hứa Cung Diễn?”

“Phải---”

Dương Yến còn chưa nói xong thì cổ của cô đã bị bóp chặt, cô lùi người lại và áp vào bức tường sau lưng.

Đôi mắt âm u của người đàn ông áp sát tới trước mặt cô, khoé mắt anh khẽ ửng đỏ.

“Dương Yến, người phụ nữ này, người phụ nữ này…” Khuôn ngực anh phập phồng dữ dội, những ngón tay thì hung hăng dùng sức bóp chặt chiếc cổ mảnh khảnh của cô, thanh âm anh thì mang theo một ý căm hận nồng đậm.

Giống như là muốn bóp chết cô vậy.

Đáy lòng anh lúc nãy còn giữ lại một chút hy vọng, bởi vì anh đã tính toán thời gian mà Dương Yến có thể mang thai và đoán rằng đứa bé trong bụng cô chính là của anh.

Nếu đứa trẻ thực sự là của anh, anh có thể bỏ qua hết những chuyện trước đây, không so đo việc cô giúp Hứa Cung Diễn nữa, anh sẽ hạ tự tôn xuống mà cầu xin cô quay lại với anh, và thậm chí là cùng nhau kết hôn.

Nhưng cô lại chà đạp tình cảm của anh một lần nữa!

Chả trách lần đó khi anh và Dương Yến bước ra câu lạc bộ, một người phục vụ đã chạy tới đưa dù, còn nói ‘Chúc mừng Tổng giám đốc Phương’, chả trách cô lại thích ăn chua, ăn cay như vậy, chả trách lúc ở trên máy bay, anh đã nhìn thấy bụng của cô có hơi nhô lên.

Tất cả những điều này đều là do cô mang thai rồi.

Không phải là của anh.

Anh vẫn còn giống như một tên ngốc, bị bịt mắt không biết một chút gì cả, anh vẫn bị những lời nói của cô làm cho quay mòng mòng!

“Phương Tinh Nghị, anh buông tay…” Dương Yến bị anh bóp đến dường như không thở được nữa rồi, cô cố gắng tách những ngón tay của anh ra: “Cho, cho dù tôi có nói đứa bé không phải là của anh, anh cũng đâu cần phải tức giận như vậy…”

Lúc này, Phương Tinh Nghị như bị tạt một gáo nước lạnh, lý trí của anh lại quay về.

Phải a, anh có gì phải tức giận?

Bình thường anh đối mặt với bất kì chuyện gì cũng đều vô cùng lý trí, bình tĩnh, nhưng lại hoàn toàn bị người phụ nữ ép đến mất kiểm soát, anh thậm chí còn có ý muốn giết cô.

Thật là bi ai mà!

Phương Tinh Nghị rất nhanh liền bình tĩnh lại.

Anh thu tay về, rồi đưa đôi mắt không chút gợn sóng nào nhìn Dương Yến: “Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, tôi sẽ không bao giờ cho phép mình có tâm trạng này nữa.”

Dương Yến đưa tay xoa xoa chiếc cổ đau nhói của mình, nghe anh nói như vậy, đôi môi cô chợt mím lại dữ dội.

Người đàn ông nhàn nhạt cất giọng: “Tôi sống trên đời đã ba mươi năm rồi nhưng vẫn còn học được một bài học, bài học này tôi sẽ khắc ghi trong tim. Cô Dương, cảm ơn cô.”

Thanh âm vừa dứt, người đàn ông liền quay người rời đi.

Ngay lập tức, Dương Yến vẫn không nhịn được mà ngước đầu lên, nhìn theo bóng lưng cô độc của anh, anh đi rất nhanh, hình bóng của anh rất nhanh đã biến mất trước mắt cô rồi, đáy lòng cô lúc này nghẹn lại dữ dội.

….…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.