Nam Thần Nhà Tôi

Chương 380: Chương 380: Giải quyết rắc rối thay cô ấy




Tông Sinh dẫn Lục Văn Thù đến phòng bàn chuyện làm ăn của ba mình.

Trên đường đi, phú nhị đại còn không ngừng nói chuyện với anh ta: “Không chỉ có Tổng giám đốc Thịnh, tổng giám đốc Dương Tinh cũng ở đó, nếu như mọi người bàn bạc thành công thì chia cho tôi chút đỉnh là được.”

Lục Văn Thù bỏ điếu thuốc vào miệng châm lửa, lúc cất bật lửa đi, tiện thể vỗ vai anh ta một cái: “Biết rồi, đến lúc đó không thể thiếu phần của cậu.”

Phú nhị đại cười hì hì: “Được! Biết cậu hào phóng nhất mà!”

Sau khi đến đó, Tông Sinh dẫn Lục Văn Thù vào phòng.

Căn phòng này rất lớn, ánh đèn hơi tối, có thể nhìn thấy có vài người đàn ông ngồi trên ghế, có vẻ là đang nói chuyện.

“Ba.”

Tông Sinh chào hỏi một người đàn ông trong số đó, chỉ chỉ Lục Văn Thù ở bên cạnh: “Văn Thù thì không cần giới thiệu rời, ba biết đúng chứ!”

Tổng giám đốc Tông liếc nhìn Lục Văn Thù, cười nói: “Tuổi còn trẻ đã là tổng giám đốc Lục, tất nhiên là biết chứ.”

“Nào có, so với mấy chú thì cháu vẫn còn thua xa lắm.” Lục Văn Thù khiêm tốn nói: “Cháu vừa mới tiếp nhận Lục Thị, trong tay không có vốn liếng gì, nghe Tông Sinh nói chú đang bàn chuyện làm ăn ở đây nên cháu mới đến nhờ các chú dạy bảo một chút.”

Tổng giám đốc Tông giả vờ giận: “Gì mà dạy bảo với không dạy bảo, cháu tuổi trẻ tài cao, lại qua lại với con trai chú, chúng ta cũng được xem là bạn bè, chú còn đang mong được cùng Lục thị hợp tác lâu dài!”

Lục Văn Thù mỉm cười: “Chỉ cần chú coi trọng Lục thị, hợp tác gì chúng ta đều có thể bàn.”

Bắt chuyện vài câu, Lục Văn Thù ngồi xuống chỗ này.

Tổng giám đốc Tông giới thiệu mấy người đàn ông khác đang ngồi trên sofa cho Lục Văn Thù.

Lục Văn Thù vừa nghe đến thì thật trùng hợp, chính là người vẫn không tìm ra trong ghi chú kia của Lâm Thanh Dung.

Lục Văn Thù bắt tay từng người một, trên mặt là ý chào hỏi cười đùa, nhưng trong lòng thì lại nói hôm nay thật đúng là may mắn, năm người cùng gặp nhau, lại còn chung một phòng.

Mấy người ngồi với tổng giám đốc Thịnh chỉ xem trọng Lục Lệ Thành, dù có hơi chướng mắt Lục Văn Thù còn trẻ nhưng mà bây giờ Lục Văn Thù tiếp nhận Lục thị, lúc nói chuyện cũng nể mặt vài phần.

Hai bên uống rượu bàn chuyện làm ăn, nói chuyện hơn hai tiếng, bầu không khí rất tốt.

Lục Văn Thù nói muốn hít thở chút không khí, đi ra toilet phía ngoài.

Vừa rời khỏi phòng, bước chân anh ta càng nhanh hơn, sau khi vào phòng vệ sinh thì gọi một cuộc điện thoại:

“Cậu chủ Lục, đã trễ vậy rồi còn có chuyện gì sao?”

“Cậu đang ở đâu?”

“Buổi tối trừ ăn cơm ngủ thì còn có thể làm gì? Chắc chắn là ở chỗ bạn gái rồi.” Trần Khang buồn bực nói: “Có phải tổng giám đốc Phương có việc gì cần tôi làm không?”

Lục Văn Thù hút một điếu thuốc, thở ra khói trắng, tiện thể nói: “Tôi có chút việc riêng cần cậu xử lý giúp tôi.”

“...”

Sau khi gọi điện thoại xong, Lục Văn Thù trở về phòng.

Lại một tiếng trôi qua, mọi người uống cũng đã khá nhiều, chuyện làm ăn cũng đã bàn xong, đứng dậy đi về, Lục Văn Thù cũng đi ra theo.

Ven đường có hai chiếc xe đậu, hẳn là của mấy vị tổng giám đốc đây, đang đứng đây chờ bọn họ.

Lục Văn Thù nhìn tổng giám đốc Thịnh đi về phía chiếc xe kia thì nhanh hơn một bước đi đến mở cửa xe cho ông ta: “Tổng giám đốc Thịnh, tối nay nhờ nói chuyện với chú mà học tập được rất nhiều, sau này mong còn có cơ hội nói chuyện với chú.”

“Ha ha, được! Tôi với ba cậu cũng là bạn bè, về sau có chuyện cần hợp tác nhất định sẽ nhớ đến cậu!”

Lục Văn Thù cười nói: “Vậy thì cảm ơn chú!”

Đợi sau khi tổng giám đốc Thịnh lên xe, Lục Văn Thù đóng cửa xe cho ông ta, thân hình cao lớn đứng ở đó nhìn hai chiếc xe lần lượt ra cửa.

Rời đi rồi, ánh mắt âm trầm.

“Văn Thù, sao lại đứng ngẩn người ở đây?” Tông Sinh bước tới, một tay đặt lên vai anh ta: “Mà này, nhanh như vậy đã trò chuyện vui vẻ với các vị tổng giám đốc như vậy, sau này chuyện hợp tác sẽ nhiều đến không nhận kịp mất!”

Lục Văn Thù gạt tàn thuốc, nhìn chằm chằm mặt đường trống trải, trong lòng cười nhạt.

Cũng phải xem bọn họ có số đó hay không!

***

Sau đêm đó, Lâm Thanh Dung được người làm tắm rửa sạch sẽ, trên mặt ít nở nụ cười hơn, im lặng ở trong phòng để mặc người làm ở cạnh quan sát, giống như một con chim trong lồng.

Sau đêm đó, Lục Văn Thù cũng chưa từng đến.

Tuy Lâm Thanh Dung bị giam lỏng ở tầng ba, nhưng trừ điện thoại ra thì muốn gì người giúp việc cũng chuẩn bị cho cô, mỗi ngày cô đều đúng giờ ăn, ngủ, đọc sách.

Thỉnh thoảng lúc trời nắng, cô sẽ dời bàn vẽ đến bên cửa sổ dưới ánh nắng, ngắm nhìn cảnh bên ngoài, vẽ một vài thứ, có lúc có thể ngồi cả một buổi chiều.

Trong phòng không có đồng hồ treo tường, cứ sống như vậy cô cũng không biết đã qua bao nhiều ngày.

“Cô Lâm.” Một người giúp việc gõ cửa bước vào, là một người đàn ông trẻ tuổi nam tính, trong tay bưng khay ăn, anh ta đặt bàn tay lên bàn: “Cô nên ăn bữa trưa.”

“Được.” Lâm Thanh Dung trả lời.

Lúc đặt bút vẽ xuống đi ăn cơm cô mới nhận ra hôm nay người đến là một người đàn ông trẻ tuổi, gương mặt rất bình thường nhưng tỉ lệ vóc dáng cơ thể tốt nên khiến nhìn anh ta cũng đẹp hơn nhiều.

Lâm Thanh Dung nhìn anh ta một cái: “Sao chưa bao giờ thấy anh, mới đến?”

“Cô của tôi bị bệnh, tôi đến thay bà ấy.” Người làm nghĩ là cô ấy không thích mình nên bèn bối rối nói: “Chỉ mỗi hôm nay thôi, cô đừng nói với cậu chủ Lục.”

“Không sao, anh cũng không cố ý.” Nghĩ đến người đàn ông kia, trong lòng Lâm Thanh Dung hơi chua xót, ngồi xuống ăn cơm, người giúp việc nam đứng phục vụ bên cạnh.

Cơm trưa không nhiều lắm, Lý Tiếp Dư ăn một lúc là xong, tiếp tục đi vẽ.

Cô ấy khát nước, muốn nhờ người giúp việc đi lấy nước, ngẩng đầu nhìn thì nhận ra vẫn là người đàn ông đó.

Người giúp việc nam dè dặt nói: “Đáng lẽ hôm nay là cô tôi làm, nếu cô Lâm không hài lòng thì tôi đổi người khác lên.”

“Không cần.” Người giúp việc bình thường đều là mở to mắt đứng yên, cơ bản là không nói chuyện với Lâm Thanh Dung, gặp được một người có thể nói chuyện, dù sao Lâm Thanh Dung cũng không ghét.

Cô ấy chỉ chỉ sofa, nói: “Anh dời sofa này sang kia.”

Người giúp việc nghe theo.

Đợi sau khi dời xong, Lâm Thanh Phong bảo anh ta ngồi lên, đặt chậu hoa hướng dương lúc sáng được đưa đến vào ngực anh ta.

Người giúp việc nam giật mình, cuống quýt muốn đứng dậy.

Lâm Thanh Dung đè bả vai anh ta xuống, để anh ta ngồi xuống: “Dù sao hôm nay anh cũng phải ở đây trông chừng tôi, chi bằng làm người mẫu cho tôi, ngồi yên cầm hoa này, đừng nhúc nhích.

Lâm Thanh Dung ra lệnh, người làm cầm hoa hương dương ngồi không dám nhúc nhích.

Lâm Thanh Dung nhìn người giúp việc nam trên ghế sofa, tay cầm bút nhanh chóng phác họa trên giấy.

Chỉ là bản phác họa so với người giúp việc nam trên ghế sofa, thì càng có vẻ giống Lục Văn Thù hơn.

Không phải là anh ta đang ngồi mà nằm lười trên ghế sofa, trong lòng ôm một bông hoa hướng dương, nhìn cô ấy cười xấu xa: “Bảo bối, em vẽ nhiều như vậy có ích gì chứ, chi bằng để anh cởi quần áo cho em vẽ!”

Bút trong tay Lâm Thanh Dung vẫn còn chuyển động, nhưng hồn thì không biết đã đi đâu rồi.

Đợi lúc cô nhìn lên bàn vẽ thì nhận ra mình đã vẽ một người đàn ông nằm nghiêng trên ghế sofa.

Áo trắng quần đen, trong lòng ôm hoa hướng dương, chỉ là đường nét vẫn chưa rõ ràng.

Lâm Thanh Dung nhíu mày.

Rõ ràng cô ấy bảo người giúp việc nam này làm người mẫu để vẽ một chút, tại sao lại vẽ ra dáng vẻ của Lục Văn Thù?

Người giúp việc nam ngồi ngay ngắn trên ghế sofa không dám nhúc nhích, thấy Lâm Thanh Dung dừng bút thì hỏi: “Cô Lâm, sao cô không vẽ, vẽ xong rồi sao?”

“Không, vẽ không đẹp, cần vẽ lại.” Lâm Thanh Dung nói.

Cô vốn định sẽ bỏ bức vẽ kia, nhưng lại dừng lại, lấy xuống khỏi bàn vẽ bỏ qua một bên, một lần lữa treo một bức vẽ khác lên...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.