Tưởng Song Kỳ dựa vào Dương Yến, nói hết những món muốn ăn cho cô ấy biết, Dương Yến đặt hết trên ứng dụng gọi món về.
“Phải ít nhất bốn mươi phút nữa đồ ăn mới giao tới, trong bếp có bột mì và bơ lạt không dì?” Dương Yến vừa đến bên cạnh dì Lâm hỏi vừa đi về phía phòng bếp, coi như Phương Tinh Nghị không tồn tại.
“Có, đều ở trong tủ.” Dì Lâm đi theo vào bếp, giúp cô lấy đồ ra: “Còn có lò nướng và khuôn làm bánh quy, cô Dương có cần những thứ này không?”
“Có ạ, dì lấy giúp tôi.”
“Được.”
Tưởng Song Kỳ không đi theo mà nhìn Phương Tinh Nghị ở bên cạnh, tò mò hỏi: “Anh Nghị, vừa rồi anh nói tới đây làm gì, lấy máy tính đúng không?”
Không đợi Phương Tinh Nghị trả lời cô bé đã đến phòng khách tìm đồ.
Cuối cùng tìm thấy máy tính trong tủ bên cạnh tivi, vui vẻ đưa cho Phương Tinh Nghị: “Tìm thấy rồi! Anh Nghị mau đi đi, công việc bị trì hoãn không tốt đâu.”
“...”
Phương Tinh Nghị xoa ấn đường: “Trong nhà có người ngoài, anh không yên tâm, đợi chút nữa rồi đi.”
“Người ngoài nào?” Tưởng Song Kỳ nhất thời không phản ứng kịp, theo ánh mắt của anh nhìn vào phòng bếp thì thấy Dương Yến, lập tức không vui: “Chị Dương Yến không phải là người ngoài. Anh Nghị, đừng có mà sau khi chia tay thì làm kẻ thù, chị Dương Yến xinh đẹp như vậy, anh không cần nhưng rất nhiều đàn ông muốn.”
Đôi mắt anh hơi lạnh đi: “Tưởng Song Kỳ, em bảo vệ người ngoài đấy à?”
“Em nói sự thật thôi.” Tưởng Song Kỳ cong môi, giống như nghĩ đến điều gì, lặng lẽ đến gần anh hỏi: “Anh Nghị, có phải anh muốn ăn cơm chị Dương Yến làm, cho nên mới ở lại đây đúng không?”
“Không phải.”
Tưởng Song Kỳ hừ một tiếng: “Em thấy chính là vậy, rõ ràng anh Nghị muốn ăn ké.”
“Quay về phòng ngủ thay đồ đi.” Phương Tinh Nghị giữ đầu cô quay về phía phòng ngủ: “Còn nói nhảm nữa thì anh sẽ đưa dì Lâm đi, để em tự lực cánh sinh.”
“Đồ nhỏ mọn!” Tưởng Song Kỳ lẩm nhẩm, hất tay anh ra, bất đắc dĩ quay về phòng ngủ.
Phương Tinh Nghị đặt máy tính trên bàn trà, đi đến quầy bar rót một ly soda.
Lúc đứng lên thì thấy Dương Yến đang bận rộn trong phòng bếp, mái tóc đen được cột thành đuôi ngựa, thả sau lưng, lấp ló cần cổ trắng nõn, cô ăn mặc đơn giản lại nữ tính.
Anh dựa vào quầy bar, đôi mắt đen vẫn nhìn chằm chằm Dương Yến, thấy cô thỉnh thoảng đi qua đi lại hoặc cầm thứ gì đó trong tay dì Lâm.
Rốt cuộc người phụ nữ này có sức hấp dẫn gì khiến anh cứ nhớ mãi không quên?
Vì sao có thể dễ dàng ảnh hưởng đến tâm trạng của anh như vậy?
Trong lòng Phương Tinh Nghị có chút khó chịu, uống hết ly soda, cơn giận giảm đi không ít.
Trong phòng bếp, dì Lâm đang giúp Dương Yến thì chuông điện thoại vang lên.
Dì Lâm đi nghe điện thoại.
Khoảng hai phút sau, dì Lâm đi tìm Phương Tinh Nghị, lo lắng nói: “Cậu Phương, cháu gái tôi đột nhiên sốt cao, con trai và con dâu đi công tác không về được, tôi sợ một mình ông Tôn nhà tôi không biết làm thế nào, tôi có thể xin nghỉ nửa ngày để về xem thế nào không?”
“Cho dì nghỉ nửa ngày.” Phương Tinh Nghị nói: “Sáng mai dì tới đúng giờ là được.”
“Cảm ơn cậu Phương.” Dì Lâm cảm động rơi nước mắt, lúc sắp đi nói: “Cậu Phương, cậu cũng đang rảnh rỗi, có thể vào đó giúp cô Dương được không, một mình cô ấy làm không xuể.”
Sau khi dì Lâm đi, Phương Tinh Nghị không dựa vào quầy bar nữa.
Anh đi vào phòng bếp, thấy Dương Yến làm việc rất lưu loát, thầm nghĩ không phải cô ghét bỏ anh sao, còn muốn anh vào giúp đỡ làm gì?
Hơn nữa anh cũng không phải đến để giúp đỡ.
“A, dì Lâm đâu?” Tưởng Song Kỳ thay đồ ở nhà ra, thấy phòng bếp chỉ có một mình Dương Yến: “Sao dì Lâm không giúp chị Dương Yến vậy?”
Phương Tinh Nghị nói ngắn gọn: “Cháu dì Lâm phát sốt, anh cho dì ấy nghỉ nửa ngày.”
“Vậy em vào giúp chị Dương Yến.” Thấy vậy, Tưởng Song Kỳ xắn tay áo lên, vui vẻ chạy vào phòng bếp.
Nhưng mới đi nửa đường đã bị Phương Tinh Nghị cản lại.
“Em muốn đốt phòng bếp sao?” Phương Tinh Nghị nhớ tới “Sự kiện vẻ vang” lần trước thì khóe miệng giật giật: “Nếu xảy ra hỏa hoạn, tập đoàn nhà họ Phương cũng không đủ tiền bồi thường cho mọi người đâu.”
“Em, em chỉ nhất thời không chú ý, điều chỉnh sai thời gian của lò nướng mà thôi!” Tưởng Song Kỳ cãi lại: “Vậy để một mình chị Dương Yến bận rộn sao? Không được!”
Cô ấy nói xong bỗng nhìn Phương Tinh Nghị, trong mắt lóe lên sự gian xảo.
Phương Tinh Nghị cảm thấy không ổn.
Tổng giám đốc Phương kiêu ngạo chưa kịp nói gì đã bị Tưởng Song Kỳ dùng sức đẩy vào phòng bếp, cô ấy còn nói to: “Chị Dương Yến, anh Nghị nói muốn giúp chị!”
Dương Yến hừ một tiếng, ghét bỏ nói: “Anh ấy ngay cả đường và muối cũng không phân biệt được, thôi bỏ đi!”
“Lần này chắc chắn sẽ không như vậy.” Tưởng Song Kỳ đẩy người đàn ông vào phòng bếp, cười hì hì nói: “Anh Nghị nói sẽ rất ngại nếu chỉ ăn mà không làm, nhất định phải giúp chị, chị Dương Yến đồng ý đi.”
Dương Yến quay đầu lại thì thấy Phương Tinh Nghị đứng sau lưng.
Cô liếc mắt nhìn anh, chỉ vào đống bột mì: “Nếu tổng giám đốc Phương muốn giúp như thế, vậy thì anh nhào bột đi!”
Phương Tinh Nghị lạnh lùng nhìn Tưởng Song Kỳ nhưng cô ấy đã sớm chạy trốn ra phòng khách rồi.
“Nhìn cái gì, nhào bột mì đi!” Dương Yến thúc giục, miệng còn lẩm bẩm: “Không biết thì đừng lên tiếng, tự nhiên tới giúp đỡ, giống như đồ ngốc!”
“...”
Phương Tinh Nghị im lặng năm giây, mặt không thay đổi tháo khuy cài áo, sau khi kéo tay áo lên, đi rửa tay rồi cầm bình nước rót vào chậu bột.
Sau khi khuấy mấy lần, anh hỏi Dương Yến: “Khô hay thêm nước?”
“Khô, làm bánh mì.”
“Ừm.”
Hai người không nói thêm gì, việc của ai người ấy làm.
Cảm thấy nhào bột cũng được rồi, anh định nói với Dương Yến.
Đúng lúc, Dương Yến cũng muốn lấy đồ, xoay người không chú ý đụng phải anh, cô bị đụng nên không kịp phòng bị, chân chấp chới mất thăng bằng, cả người ngả về phía sau.
Trong lòng Phương Tinh Nghị căng thẳng, vội vàng đưa tay đỡ lưng cô, kéo người lại, chờ cô đứng vững thì vội vàng thu tay lại, đứng qua một bên.
Dương Yến bị hành động này của anh làm cho tức giận.
Mẹ nó, đúng là vô tình, lúc trước ngủ với cô thì sao không giữ khoảng cách với cô đi?
Dương Yến a một tiếng, nhíu mày lại, thầm mắng lớn cũng bắt nạt cô mà bé cũng bắt nạt cô!
“Sao vậy?”
Thấy sắc mặt cô trắng bệch, Phương Tinh Nghị hỏi, muốn nói với cô “Muốn nghỉ ngơi một lúc không?” lại cảm thấy quá thân thiết nên cố nhịn.
“Không sao!” Dương Yến tức giận nói, đi ngang qua anh lấy túi bột mì trong tủ ra: “Bơ lạt mềm quá, anh có thể dùng máy đánh trứng để làm mịn hơn, sau đó thêm trứng gà vào, cuối cùng là cho chút muối và bột mì, nhớ kỹ là muối, không phải đường, nếu không thì bánh quy sẽ rất ngọt.”
Phương Tinh Nghị thấy cô lạnh mặt đưa máy đánh trứng cho anh, không nhịn được hỏi: “Phải đánh trong bao lâu?”
“Không biết! Tự tra trên google!” Dương Yến hừ lạnh, quay lung về phía anh.
Phương Tinh Nghị vẻ mặt bất đắc dĩ.
Anh cũng đâu có làm gì, vừa rồi còn đỡ cô khỏi ngã, sao giọng điệu của cô gái này lại cứ như vậy chứ?