Nam Thần Nhà Tôi

Chương 305: Chương 305: Mắt của cậu để ở mông đít rồi à!




Phương Tinh Nghị lại đưa một phần văn kiện cho Yamazaki: “Đây là thư đảm nhiệm của xí nghiệp Đại Hòa, sau này xí nghiệp này sẽ giao cho anh quản lý, trợ lý của tôi mỗi quý sẽ qua đây một lần.”

“Cái này...” Yamazaki có chút do dự.

Phương Tinh Nghị lại nói: “Tôi không phải để anh phụ trách không đâu, anh cần giúp tôi chú ý một người, đại thiếu gia của gia tộc Khắc Tư Lợi Nhĩ ở nước Y, không chỉ là người của anh ta, còn có chuyện kinh doanh của anh ta tại Nhật Bản nữa.”

Nháy mắt, mặt của Yamazaki dần nứt ra.

Gia tộc Khắc Tư Lợi Nhĩ anh ta cũng từng nghe qua, không phải dễ chọc, hai bên đều là lang nhân, không phải ép anh ta chọn phe sao.

Sau khi suy nghĩ xong, Yamazaki cắn cắn răng đồng ý: “Chuyện này tôi nhất định sẽ xử lý thật tốt.”

Dù gì tổng giám đốc Phương anh ta đã tiếp xúc rồi, con người được, sẽ không đổi trắng thay đen, còn vị Khắc Tư Lợi Nhĩ kia ở nước Y, anh ta tiếp xúc không tới, ai biết người này là người như thế nào.

Trợ lý Tư cầm cái khay qua: “ Anh Yamazaki, tổng giám đốc Phương, có khát không? Mời.”

Phương Tinh Nghị cầm ly nước trên cái khay, vừa định uống, thì ngửa vị ngọt ngọt ngấy ngấy, có chút không đúng: “Cậu chắc đây là nước lọc?”

“Hả, tổng giám đốc Phương có vấn đề gì sao?” Trợ lý Tư thắc mắc hỏi.

Phương Tinh Nghị nhìn trợ lý Tư không sao, cũng thấy yên tâm, uống một nửa ly nước, cổ họng cay cay, không lâu sau một cỗ nóng lực càng trở lên nghiêm trọng.

Anh nhíu mày nhìn trợ lý Tư, giọng nặng nề nói: “Cậu xác định đây là nước lọc sao?”

“Cũng đâu phải tôi lấy.” Trợ lý Tứ thấy ánh mắt của anh có chút đỏ, y thức đến điều không ổn, tay chỉ về khu tiếp khách: “Là cô gái kia đưa đến, tôi chỉ, chỉ cầm vào đây thôi...”

Anh ta cẩn thận nhìn Phương Tinh Nghị: “tổng giám đốc Phương, thật sự không phải là nước lọc sao?”

“Cậu là tên ngốc!” Phương Tinh Nghị ắn răng mắng, cảm thấy đầu có chút mơ hồ: “Mắt cậu để ở mông đít à? Trước thử cho tôi.”

Bọn họ là nói tiếng trung, Yamazaki nghe không hiểu.

Nhưng anh ta thấy Phương Tinh Nghị hình như đang mắng trợ lý, lại nhìn cái ly trong tay của Phương Tinh Nghị, nói: “tổng giám đốc Phương đừng tức giận, đây là một loại vodka đặc chế, tác dụng chậm, nhưng uống rất sảng khoái, một ly vẫn chưa đủ sao? Hay tôi kêu người đưa lên thêm?”

Trợ lý Tư hít khí lạnh, nói cũng không rõ: “Đặc, đặc chế...”

“Vodka đặc chế.” Yamazaki bổ sung thêm nốt câu của anh ta, trong ngữ khí toàn là sự kiêu ngạo: “Người pha chế rượu này là tôi bỏ ra 9 tỷ mời từ chỗ người khác về, công phu pha chế thượng đẳng, đặc biệt là rượu vodka, mọi người đều thích, mỗi khách hàng đến câu lạc bộ đều sẽ uống một ly!”

Phương Tinh Nghị tay nắm chặt cái ly, cơ thể của anh hơi run rẩy.

Yamazaki muốn đi đỡ anh, trợ lý Tư lại đến trước, nụ cười trên mặt so với khóc còn khó coi hơn: “Nếu việc đã bàn xong, vậy tôi dẫn tổng giám đốc Phương về trước.”

“tổng giám đốc Phương say rồi sao?” Yamazaki lại nhìn Phương Tinh Nghị một cái: “Một lý Vodka mà thôi, tửu lượng của tổng giám đốc Phương cũng quá yếu rồi? Các cậu không phải hay bàn công việc trên bàn rượu sao, tổng giám đốc Phương không uống rượu với người khác, sao có thể bàn chuyện kinh doanh?”

Trợ lý Tư ngập ngừng: “Cái này, tổng giám đốc Phương là trường hợp đặc biệt.”

“Ý gì vậy?”

Trạng thái của Phương Tinh Nghị không ổn, trợ lý Tư cũng không cùng Yamazaki nói thêm nữa, đỡ người vất vả dời đi.

Yamazaki nhìn đằng sau, sờ sờ cằm, lẩm bẩm: “Đây chính là say rồi?”

Đỡ người vào trong xe taxi, trợ lý Tư báo địa chỉ khách sạn.

Trợ lý Tư vội mở chai nước lọc, anh nhấp trước một ngụm, rồi mới đưa cho Phương Tinh Nghị: “tổng giám đốc Phương uống chút nước, đây thật sự là nước lọc, tôi thử qua rồi.”

Người ta tửu lượng khủng khiếp, ông chủ bọn họ uống chút rượu...

Vậy thôi xong luôn!

Phương Tinh Nghị cũng không từ chối, cầm chai nước lọc uống mấy ngụm, sau đó quay đầu sang nhìn trợ lý Tư.

Trợ lý tư thấy anh mặt mày ửng đỏ, ánh mắt dịu dàng, trong lòng cảm thấy không ổn lắm.

Trợ lý Tư cẩn thận hỏi: “tổng giám đốc Phương?”

Phương Tinh Nghị cũng không có trả lời, cứ nhìn anh ta một lúc.

Nhìn đến mức sau lưng trợ lý Tư phát lạnh, do dự có nên nói cái gì đó không, thì nghe thấy Phương Tinh Nghị gọi: “Mẹ.”

Trợ lý Tư: “...”

“Được rồi, tổng giám đốc Phương say thật rồi.”

“Mình thật để mắt ở mông đít mà!” Trợ lý Tư há hốc mồm: “Còn nói phải để ý chặt tổng giám đốc Phương, không để anh ấy đụng một giọt rượu nào, kết quả đụng thật rồi.”

“Mẹ, mẹ tại sao lại đánh miệng của mình?” Phương Tinh Nghị dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn anh ta.

“Mặt tôi ngứa, chỉ đang gãi thôi.” Dù sao cũng không phải lần đầu tiên gọi mẹ, trợ lý Tư điềm nhiên nói: “Anh ngồi ngay ngắn vào, chúng ta trở về tìm cô Dương.”

“Gọi phu nhân.” Ngữ khí của Phương Tinh Nghị ôn hòa, ánh mắt tối đi vài phần, nhưng dáng vẻ này của anh vẫn rất đờ đẫn, nhìn một chút uy nghiêm cũng không có: “Đó là phu nhân của tôi.”

Trợ lý Tư khoát tay, không muốn tính toán với anh: “Được được, trở về tìm phu nhân.”

“Thật phiền phức mà!”

Chờ taxi đến khách sạn, đã gần năm giờ sáng rồi, đã có ánh sáng mờ mờ rồi.

Trợ lý Tư đỡ Phương Tinh Nghị vào thang máy, đi thẳng về phòng tổng thống mà Dương Yến đang ở, gõ cửa một lúc, cửa mới được mở ra.

Dương Yến mặc quần áo ngủ, mặt vẫn còn ngái ngủ.

Nhìn rõ người bên ngoài là trợ lý Tư và Phương Tinh Nghị, cô tỉnh táo lại không ít, hỏi Phương Tinh Nghị: “Không phải nói chiều mới về tới hay sao, công việc bàn xong rồi?”

“Ừm.” Phương Tinh Nghị gật gật đầu, thấy ánh mắt của cô đặc biệt dịu dàng, ngoan ngoãn: “Chào bà xã.”

“A chào...”

Dương Yến trở lời, mấy giây sau mới phát hiện anh không đúng lắm, xem xem anh, sau đó ánh mắt dừng trên người trợ lý Tư.

Trợ lý Tư hai tay chắp lại, sắc mặt nghiệm túc nói: “tổng giám đốc Phương uống Vodka đặc chế, phu nhân hiểu... người phiền phu nhân chăm sóc rồi, tôi đi xử lý những việc khác.”

Nói xong liền phi như bay, rất sợ Dương Yến gọi anh ta lại.

“Kỳ lạ, trợ lý Tư đến khi nào vậy?” Đường Hịn lẩm bẩm.

Với lại Phương Tinh Nghị uống rượu vào trông rất ngốc, cảnh này cô nhìn thấy không chỉ một lần, bây giờ trông thấy lại rất bình thường, ngược lại là trợ lý Tư, làm gì giống như gặp thú dữ vậy, chuồn thật lẹ?”

“Bà xã.” Phương Tinh Nghị dựa đầu vào hõm vai Dương Yến.

Sức nặng cơ thể của anh dồn hết lên Dương Yến, không đến ba giây liền đỡ ra, sắc mặt nghiêm túc nói: “Bản thân không biết mình nặng thế nào à? Các anh thuê phòng nào rồi?”

Phương Tinh Nghị chỉ về bên cạnh.

“Thẻ phòng đâu?”

Người đàn ông sờ sờ túi quần, rút ra một cái thẻ đưa cho cô.

Dương Yến đi trước, Phương Tinh Nghị bám theo phía sau, nhìn bụng bằng phẳng của cô, nghi hoặc hỏi: “Bà xã, con em đã sinh ra rồi sao?”

“Sinh cái đầu anh, không có thai!” Dương Yến không vui nói.

Cô đã giải thích mấy lần rồi, người đàn ông này lại cứ bướng bỉnh nhận định cô có thai, thật sự là bội phục!

Phương Tinh Nghị sắc mặt hơi biến: “Em làm mất rồi?”

“...”

Cô nhịn, đem cửa phòng mở ra, mời Phương Tinh Nghị vào, nhẹ nhàng nói: “Anh đi ngủ một giấc đi, mấy chuyện này đợi anh tỉnh rượu rồi nói, được không?”

Phương Tinh Nghị kéo cô lại, giọng điệu nũng nịu: “Anh muốn bà xã ở cùng.”

“Không được, em phải về.”

“Cửa đóng rồi, bà xã mang theo thẻ phòng chứ?” Phương Tinh Nghị cả người ép sát cô, kéo tay của cô, đặt một nụ hôn nhẹ.

“Em có thể bấm chuông...” Dương Yến vùng ra, một giây sau nụ hôn liền rơi trên môi cô.

Một chút lại một chút.

Dương Yến bị hơi thở của anh bao chùm, đầu có chút mù mờ, cô nhìn Phương Tinh Nghị một lúc, cứ cảm thấy không đúng.

Cô hỏi: “Phương Tinh Nghị, anh thật sự say sao, không phải lừa em chứ?”

“Ừm.”

“...”

Khi anh say rượu đều ngốc ngốc, hình như không cường thế như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.