Nam Thần Nhà Tôi

Chương 370: Chương 370: Năm ba năm nữa, bên cạnh em sẽ có thêm mấy bình sữa nhỏ




Bác Nội Nhĩ cũng không quan tâm đến tâm trạng của anh ta, ngẩng đầu hỏi Hứa Cung Diễn: “Khúc Bạc Diên, lúc nãy con muốn nói gì? Có chuyện gì muốn nói với ba?”

Hứa Cung Diễn nói: “Con muốn quyền thừa kế Khắc Tư Lợi Nhĩ.”

“Không phải con đã sớm có được rồi ư?” Bác Nội Nhĩ khó hiểu: “Ở nhà thờ Searle, ba đã tuyên bố trước mặt những người bạn kia về tư cách giành quyền thừa kế của con và anh trai con rồi.”

Kỷ Gia Trí lúc này chợt đứng lên, đưa một phần tài liệu cho Bác Nội Nhĩ: “Ba, ba bận rộn công việc, chắc là không biết, Khúc Bạc Diên đã sớm từ bỏ quyền thừa kế Khắc Tư Lợi Nhĩ. Việc này mấy gia tộc Ferri đều biết.”

Bác Nội Nhĩ vội lấy tài liệu đến, sau khi nhìn lướt qua, tức giận nói với Hứa Cung Diễn: “Đồ khốn nạn! Ba vất vả cho con tài nguyên, để con phát triển, thế mà con lại vứt bỏ quyền thừa kế như vậy?”

Hứa Cung Diễn im lặng không lên tiếng.

Là anh lúc trước nghe Kỷ Gia Trí nói, anh vì rất muốn gặp lại mẹ, nên mới từ bỏ quyền thừa kế Khắc Tư Lợi Nhĩ, cũng biết Kỷ Gia Trí sẽ canh ngay lúc này mà đưa tài liệu đó ra.

Dương Yến lúc này lại bước ra nói: “Ngài Bác Nội Nhĩ, ngài cũng đừng tức giận, Khúc Bạc Diên tuổi trẻ nông nỗi, khó tránh khỏi làm sai vài chuyện, ai mà không có lúc sai lầm chứ?”

“Cậu ấy không phải đứa trẻ mười tuổi, hơn nữa, đứa trẻ mười tuổi dù ký lên bất cứ tài liệu nào cũng biết phải cẩn thận.” Kỷ Gia Trí biết Dương Yến muốn dùng chiêu tình cảm, nói tiếp: “Tài liệu này là tự cậu ấy ký.”

Anh ta nhìn Bác Nội Nhĩ, cố gắng nhắc nhở: “Ba, trong gia tộc có quy tắc, tự nguyện từ bỏ thứ gì đó, hoặc tư cách thừa kế, sẽ không thể giành lại lần nữa. Ba, con biết ba thương Khúc Bạc Diên, có điều đó là quy tắc mà ông bà để lại. Ba muốn lấy lại tư cách cho cậu ấy, cũng chính là làm tổn thương con, dù sao con cũng là con của ba.”

“Thiếu gia Tắc Lặc Tư, lời này của anh sai rồi.” Dương Yến cười, chen vào chỗ hở trong lời nói của anh ta: “Là người thì không thể nào không phạm sai lầm, hơn nữa quy tắc là chết, người mới sống.”

“Tổ tiên các anh định ra quy tắc như vậy, là vì khi đó gia tộc Khắc Tư Lợi Nhĩ có quá nhiều con cháu, khó tránh khỏi sẽ có người lạm dụng quyền lợi trong tay. Hiện giờ, người kế vị gia tộc Khắc Tư Lợi Nhĩ cũng chỉ có anh và Khúc Bạc Diên, không thể vì một lần làm sai của anh ấy mà không cho anh ấy một cơ hội nào chứ.”

Ánh mắt Kỷ Gia Trí lợi hại mà âm trầm, luôn nhìn chằm chằm Dương Yến: “Cô Dương, đây là chuyện nhà chúng tôi.”

“Tôi là bạn gái của Khúc Bạc Diên, dù xảy ra bất kỳ chuyện gì, chúng tôi đều cùng nhau gánh chịu.” Dương Yến cười cười: “Tôi chỉ lo Khúc Bạc Diên không có tư cách thừa kế, mà thiếu gia Tắc Lặc Tư đây nếu sau này lỡ phạm phải sai lầm mà mất cũng tư cách thừa kế, vậy gia tộc Khắc Tư Lợi Nhĩ không phải sẽ rơi vào tay người khác ư? Cho nên tôi mới nghĩ, quy tắc chết tiệt này nên sửa đi.”

“Trăm ngàn năm qua, quy tắc của gia tộc Khắc Tư Lợi Nhĩ chưa từng bị sửa đổi.” Kỷ Gia Trí không nhanh không chậm nói: “Nếu cô muốn ép ba tôi sửa quy định vì Khúc Bạc Diên, không phải là muốn ba tôi bị tổ tiên mắng chết? Nếu tôi phạm sai lầm, tuyệt đối sẽ không đòi lại quyền thừa kế, bởi vì tôi là người của gia tộc Khắc Tư Lợi Nhĩ.”

Dương Yến đón nhận ánh mắt của anh ta, không chút sợ hãi: “Thiếu gia Tắc Lặc Tư, tôi chỉ đưa ra ý kiến, cũng không nói muốn ngài Bác Nội Nhĩ phản bội tổ tiên, anh đừng xuyên tạc ý của tôi.”

Đôi môi mỏng của Kỷ Gia Trí cong lên, ngôn từ sắc bén: “Tôi thấy cô Dương có ý này đấy chứ.”

“Đủ rồi! Ăn một bữa cơm, có cần cãi nhau đến vậy hau không?” Vì chuyện Hứa Cung Diễn từ bỏ quyền thừa kế, Bác Nội Nhĩ vốn đã rất tức giận, bây giờ liền hung hăng vỗ bàn một cái, ngăn hai người đấu võ mồm.

Hứa Cung Diễn thấp giọng nói: “Ba, con xin lỗi, là con quá ngây thơ, không biết quyền thừa kế lại quan trọng như vậy. Con làm sai thì con sẽ chịu, con sẽ không nhắc lại chuyện này nữa.”

Bác Nội Nhĩ nhìn dáng vẻ này của anh ta, cơn giận trong lòng cũng vơi bớt.

Mặt mũi Hứa Cung Diễn vô cùng giống người phụ nữ kia, khiến ông ta vừa thương vừa giận, nhưng quyền thừa kế liên quan đến quy định từ xưa của gia tộc Khắc Tư Lợi Nhĩ, ông ta cũng không thể thiên vị Hứa Cung Diễn.

Kỷ Gia Trí hùng hổ dọa người, rõ ràng không muốn để Hứa Cung Diễn lấy lại quyền thừa kế.

Dã tâm của con cả lớn đến mức nào, trong lòng ông ta biết rõ.

Bác Nội Nhĩ ném tài liệu cho Kỷ Gia Trí, gương mặt anh tuấn mang theo nét âm trầm: “Tự con làm sai, vậy tự con chịu! Ăn cơm, ai còn kiếm chuyện nữa thì cút ngay!”

Kỷ Gia Trí rũ mắt xuống, ánh mắt âm u.

Ang ta không ngốc, biết Bác Nội nhĩ không trực tiếp bác bỏ việc này, tức là sau này sẽ cho Hứa Cung Diễn cơ hội lấy lại quyền thừa kế.

Dương Yến lại ngồi về, tay cô ôm tim, chỗ đó đập vô cùng mạnh, như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Cô cũng không dám tin, người vừa khiến Kỷ Gia Trí sắc mặt khó coi, là mình.

Thật ra trong lòng cô cũng vô cùng sợ hãi, dù sao thì Kỷ Gia Trí tàn nhẫn, khó đối phó, cô vẫn luôn nhớ lời Phương Tinh Nghị lúc trước nói với cô, mới có dũng khí như vậy.

Rất lâu trước kia khi còn làm ở Phương thị, cô đi đàm phán một hợp đồng, bởi vì không có tiếng tăm gì, bị đối phương ngó lơ, khiến hợp đồng không được ký.

Phương Tinh Nghị liền dạy cô: “Người như vậy, em càng nhân nhượng họ càng được nước lấn tới. Em phải biết, nếu em không có tên tuổi, thì hãy lợi dụng những thứ em có thể lợi dụng, tôi, hoặc là Phương thị, lúc đàm phán với hắn, em phải ra tay trước chiếm ưu thế, đè khí thế của hắn xuống, khiến hắn biết em không phải một thân một mình, đương nhiên không dám xem thường em.”

“Quy tắc này không chỉ trong kinh doanh, mà là đối với tất cả mọi người, có một số người là mèo giả hổ, thật ra chỉ là dùng khí thế để mà dọa em. Đánh hắn, hay là sợ hãi rụt rè để hắn bắt nạt, đó là lựa chọn của em.”

Dương Yến nghe theo phương pháp mà anh dạy, quả nhiên ép đối phương đến chết, ngoan ngoãn cùng cô thực hiện mối làm ăn này.

Sau khi xong chuyện, cô lập tức chạy đi tìm Phương Tinh Nghị: “Hay là để em làm thư ký đi theo anh? Em cảm thấy nếu đi theo anh chừng năm ba năm nữa, em có thể tự đi làm một mình!”

Phương Tinh Nghị ôm cô vào lòng, cười nhẹ nói: “Được, năm ba năm nữa, em có thể đi ra ngoài làm một mình hay không tôi không biết, nhưng em chắc chắn sẽ có thêm vài cái bình sữa nhỏ đấy.”

Dương Yến một lúc sau mới phản ứng kịp, cắn răng trừng anh, mặt đỏ ửng: “Anh nói nhảm! Đi làm còn nghĩ đến mấy chuyện này, đáng lẽ nên để cho nhân viên của anh nhìn thấy bộ mặt thật của anh mới phải.”

“Chẳng lẽ Phương phu nhân không nghĩ vậy ư?”

“Cút!”

Nhớ lại chuyện trước kia, trong lòng Dương Yến liền đau khổ.

Cô biết, nếu không giải quyết được Kỷ Gia Trí, đòi lại công bằng cho Tưởng Song Kỳ, thì cô không còn mặt mũi nào quay về, người đàn ông ấy cũng sẽ không tha thứ cho cô.

Dương Yến cúi đầu uống vài ngụm súp, trong dạ dày lập tức như nổi lên sóng to gió lớn.

Muốn ói.

Cô không dám trực tiếp đi vệ sinh, tay kéo dưới khăn bàn, cố ý để nước súp đổ lên quần áo, lại giống như bị kinh hoảng, lập tức đứng dậy.

Dương Yến nhìn vết bẩn trên váy, ảo não: “Xin lỗi, tôi đi giải quyết một chút.”

Hứa Cung Diễn biết cô đã có triệu chứng nôn nghén, anh ta không thể đi theo, liền gọi người làm: “Đưa cô Dương lên phòng, chuẩn bị quần áo mới để cô ấy thay.”

Người làm lên tiếng, dẫn Dương Yến lên lầu.

Lúc chờ người làm chuẩn bị quần áo mới, Dương Yến lập tức chạy đến phòng tắm, sau khi đóng cửa lại, liền nôn vào bồn rửa tay.

Trong bụng không có chút gì để nôn cả.

Cô không còn sức lực, đứng ở đó một hồi lâu, sau đó dùng nước ấm rửa mặt, chỉ có thể cầu mong sau này triệu chứng nôn nghén đừng mạnh mẽ như vậy, dù sao thì không phải lần nào cũng dễ giải quyết như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.