Nam Thần Nhà Tôi

Chương 485: Chương 485: Nếu thật sự xảy ra chuyện, tôi sẽ gánh chịu




Vừa nghe thấy, Dương Yến liền biết là có người cố ý gây cản trở, khiến cho Thẩm Tầm Trân không thể trở về.

Không để cho Thẩm Tầm Trân ra toà làm chứng cho cô.

Liên hệ với chuyện xảy ra ở nhà giam trước đó, Dương Yến có thể đoán ra kẻ đứng sau rồi: “Ừm, tôi biết rồi, cô gọi lại cho cô Thẩm, nói tôi cảm ơn vì cô ấy đã vội vã về vì tôi, bảo cô ấy cứ về đi, bên này tôi không sao nữa rồi.”

Trợ lý gật đầu: “Tôi đã liên hệ xong với người phụ trách của công ty Bạch Lộc và cả mười mấy phóng viên truyền thông rồi, hai giờ đúng chiều nay sẽ mở cuộc họp báo ở phòng họp, cô có vấn đề gì nữa không Tổng giám đốc Dương?”

“Không vấn đề gì nữa, hai giờ đúng tôi sẽ qua đó.”

Sau khi trợ lý rời đi, Dương Yến mở túi takeaway ra rồi ăn mì thịt xé nóng hổi, dạ dày cô lúc này đã trở nên dễ chịu hơn rồi.

Nhưng khi ăn mì thịt xé ngon lành này, cô lại bất giác nhớ tới ngày hôm đó, nhớ tới món mì thịt xé mà Phương Tinh Nghị đã đích thân làm.

Mặc dù mì không ngon lắm, lại rất mặn nhưng cô lại cảm thấy rất ngon.

Bởi vì đó là lần đầu tiên mà người đàn ông xuống bếp, có thể làm ra một bát mì như vậy là cũng không tệ rồi.

Còn là dành riêng cho cô ăn nữa chứ.

Vừa nghĩ tới chuyện trước đây là trái tim Dương Yến lại hung hăng nghẹn lại.

Cô cố gắng ép mình nghĩ về chuyện khác đi, cô lấy điện thoại ra rồi tìm số của thám tử tư và gọi đi.

Khoảng chừng mười giây sau, đầu dây bên kia nhấc máy.

“Cô Dương.” Thám tử tư chào Dương Yến rồi mở miệng đùa: “Tôi nghe nói Hoà Tụng các người bị một công ty nhỏ tố cáo, chẳng lẽ cô muốn nhờ tôi giúp cô điều tra cái công ty đó?”

Dương Yến nuốt miếng đồ ăn xuống rồi mới nói với anh ta: “Tôi có thể giải quyết vấn đề này trong hôm nay, tôi gọi cho anh là vì muốn anh giúp tôi điều tra scandals cá nhân.”

“Ai? Kẻ thù của các người?”

“Nhà họ Ngự.”

Lần này thám tử tư vẫn chưa trả lời ngay.

Sau một phút yên lặng, thám tử tư mới hàm ý nói: “Cô Dương, tôi chỉ là làm ăn nhỏ, không muốn vì mạo hiểm mà khiến mình mất hết mọi thứ đâu.”

“Tôi biết, sẽ không để anh mạo hiểm đâu.”

Trên đường đến công ty, Dương Yến đã vạch sẵn kế hoạch rồi: “Anh cứ đi điều tra, còn những chuyện khác thì cứ để tôi xử lý. Ngoại trừ tiền thù lao, tôi còn có thể giúp anh đổi quốc tịch nước Y.”

“Thật sao?” Thám tử tư thật không dám tin: “Quốc tịch nước Y rất khó xin, cô Dương giúp tôi làm được sao?”

Dương Yến khẳng định: “Được, anh gửi tư liệu qua email của tôi, trễ nhất là một tháng tôi sẽ làm xong cho anh, nếu xảy ra chuyện gì trong lúc anh điều tra thì tôi sẽ là người gánh chịu, bọn họ sẽ không dám làm gì anh đâu.”

“...”

Thám tử tư suy nghĩ cả một lúc lâu, sau đó mới cắn răng đáp ứng: “Được, chỉ cần cô Dương có thể giúp tôi đổi quốc tịch, tôi sẽ giúp cô điều tra nhà họ Ngự, điều tra được gì tôi sẽ báo cô ngay.”

Mi tâm của Dương Yến lúc này mới dịu lại: “Vậy vất vả cho anh rồi, tiền tôi vẫn sẽ trả vào tài khoản của anh.”

“Được!”

Sau khi cúp điện thoại không lâu, hòm thư email của Dương Yến nhận được thông tin tư liệu của vị thám tử tư kia.

Cô lướt xem qua một cái rồi trực tiếp gửi qua cho Chiến Thương, nhờ anh ta giúp đỡ.

Bà Ngự dám ngang nghiên tìm người ra tay với cô và con của cô ở sở cảnh sát, cô không thể bấm bụng chịu đựng được nữa.

Chiến Thương trả lời tin nhắn hỏi Dương Yến có gấp không.

Sau khi Dương Yến nói là rất gấp, Chiến Thương đã nói rằng anh ta sẽ tìm những mối quan hệ riêng để nhờ giúp đỡ, nếu nhanh thì chỉ cần nửa tháng là xong rồi.

Dương Yến rất thực lòng cảm ơn anh ta.

Chiến Thương trả lời cô: [Cô Dương, cô phải cảm ơn cậu chủ của chúng tôi mới phải, tôi đáp ứng mọi yêu cầu của cô là vì cậu chủ rất xem trọng cô.]

Dương Yến: [Chiến Ý nói anh ấy về Nam Thành rồi, có đúng không?]

Lúc còn ở phòng giam, Chiến Ý có nói với Dương Yến rằng khi cô ấy vào đây đã nói chuyện này với Hứa Cung Diễn rồi, Hứa Cung Diễn chắc hẳn là đang trên đường về Nam Thành, nhưng cô đã ra ngoài rồi mà vẫn không thấy Hứa Cung Diễn đâu cả.

Dương Yến sợ Kỷ Gia Trí sẽ âm thầm ra tay với Hứa Cung Diễn, nên cô cũng không hy vọng anh ta sẽ trở về vì cô.

Kết quả là sau khi cô nhắn mấy lời này đi, Chiến Thương đã rất lâu vẫn chưa trả lời.

Dương Yến vừa ngồi xem bản thảo quan hệ công chúng mà lát nữa cô sẽ sử dụng trong buổi họp báo, vừa đợi tin nhắn trả lời của Chiến Thương.

Cô còn nghĩ, không biết có phải là bên nước R bận quá không, cho nên anh ta mới không rảnh trả lời tin nhắn của cô.

Một lúc lâu sau, tiếng chuông điện thoại bàn reo lên.

Là điện thoại do trợ lý gọi đến: “Tổng giám đốc Dương, bên truyền thông đã tới rồi, cô chuẩn bị xong chưa?”

“Ừm, tôi tới ngay.”

Dương Yến bỏ điện thoại vào trong ngăn kéo rồi cầm chiếc áo khoác vest trên ghế lên.

Trước đây cô đã nhờ phòng công tác đặt dùm hai bộ đồ vest rộng rãi, chính là để có thể ứng phó khi đi đến những dịp trang trọng.

Mà trường hợp hôm nay thì thật sự không thể mặc đồ thoải mái bình thường được.

Cô bước vào phòng tắm để xem thử, thì phát hiện chiếc áo khoác ngoài này có thể che bụng rất tốt, lúc này cô mới yên tâm đi ra ngoài.

Trợ lý đã đứng đợi sẵn ở bên cạnh thang máy,

Đợi Dương Yến bước đến, cô mới nhấn nút thang máy.

Trợ lý nhìn Dương Yến một cái rồi lên tiếng nói: “Tổng giám đốc Dương, tôi cảm thấy cô không giống lúc trước nữa rồi.”

Dương Yến tưởng cô ấy đã nhìn ra cô mang thai rồi, mi tâm cô khẽ giật giật một cái: “Bộ vest này của tôi không đẹp sao?”

“Không phải là bộ vest.” Trợ lý nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Trước đây tôi cảm giác Tổng giám đốc Dương rất yếu đuối, giữa mi tâm cô luôn mang theo chút gì đó đa sầu đa cảm, nhưng bây giờ hình như không còn sợ gì nữa rồi.”

Thì ra là như vậy.

Dương Yến và trợ lý cùng bước vào thang máy.

Cô cong khoé môi nhàn nhạt nói: “Bởi vì tôi phát hiện có sợ cũng vô ích, nếu vậy thì chi bằng cứ bày ra bộ dạng như mình không dễ chọc vào đi.”

Cô càng lùi bước thì những kẻ đó sẽ càng nghĩ nhiều cách để đối phó với cô hơn mà thôi.

Vậy thì thà tiến lên nghênh chiến còn hơn.

Trợ lý dẫn Dương Yến đến phòng họp.

Ngay khi cánh cửa phòng họp được mở, Dương Yến liền thấy các ký giả đã ngồi chật ních bên trong.

Có hai người đàn ông đang ngồi trên sân khấu, một trong số đó còn đang trả lời câu hỏi của phóng viên với vẻ vô cùng khí phách.

Trợ lý nhìn lên sân khấu một cái rồi lập tức nói với Dương Yến: “Xin lỗi Tổng giám đốc Dương, là tôi mời họ lên sân khấu ngồi trước, nhưng không ngờ chưa tới giờ mà họ dã…”

“Không sao, đám phóng viên cũng đâu thể ngồi yên được, nên buồn miệng thôi.” Dương Yến không thèm để bụng: “Đem đồ đến chưa?”

Trợ lý đưa túi văn kiện cho cô xem: “Đem rồi, đều ở bên trong hết.”

“Được.” Sau đó Dương Yến bước vào phòng họp mà chả hề do dự, trên mặt cô nở ra một nụ cười nhàn nhạt nhưng vẫn rất lịch sự.

“Thật ngại quá, giờ này mà phải làm phiền các vị vội vã đến Hoà Tụng.”

Cô vừa lên tiếng thì ánh mắt của đám phóng viên liền lia đến, ống kính máy ảnh cũng được đặt trên người cô.

Dương Yến trước giờ luôn rất giản dị, sau khi vào Hoà Tụng cũng vẫn thế.

Vẫn còn nhiều người trong ngành không biết Hoà Tụng đã đổi quản lý cấp cao, hơn nữa mười mấy ngày trước, công ty Bạch Lộc đã gửi công văn nói rằng Hoà Tụng ăn cắp sản phẩm mới của họ.

Khi mọi người đào bới ra, họ mới biết Phó Tổng giám đốc mới nhậm chức của Hoà Tụng là một người phụ nữ.

Sau này, vị nữ Phó Tổng giám đốc này lại bị cáo buộc sát hại một người phụ nữ mang thai, đẩy toàn bộ sự việc lên cao trào.

Giới truyền thông đều muốn gặp vị Phó Tổng giám đốc này của Hoà Tụng, nên khi được biết Hoà Tụng sắp tổ chức họp báo, bọn họ liền không ngần ngại mà gửi người của họ tới.

Ánh đèn flash cứ bắn vào người của Dương Yến.

Có phóng viên sau khi nhận ra cô thì kinh ngạc nói: “Tôi nhớ ra rồi, trước đây Tổng giám đốc Dương đã từng đảm nhiệm qua vị trí Tổng giám đốc thay thế ở Phương Thị, nghe nói rất có năng lực, nhưng sao lại đến Hoà Tụng rồi?”

“Tôi cũng phát hiện cô ấy rất quen mắt, là Dương Yến mà có scandals tình ái với Tổng giám đốc Phương sao?”

“Là cô ấy đó!”

“...”

Đám phóng viên truyền thông sau khi biết Dương Yến đã từng làm việc qua ở Phương Thị, sau đó lại có scandals tình ái với Phương Tinh Nghị, bọn họ liền tràn qua vây quanh Dương Yến hỏi đông hỏi tây như vừa ngửi được mùi cơ hội kinh doanh vậy.

Những câu hỏi sắc bén của đám phóng viên cứ vang lên bên tai của Dương Yến, khiến cho hiện trường có chút ồn áo.

Dương Yến đưa ánh mắt chỉ thị cho trợ lý và vệ sĩ.

Đợi sau khi đám ký giả bị ép lùi lại một khoảng cách với mình, Dương Yến mới ung dung lên tiếng: “Thưa các vị, hôm nay Hoà Tụng mở họp báo chính là muốn làm rõ việc nghi ngờ chiếm dụng sản phẩm của công ty Bạch Lộc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.