Nam Thần Nhà Tôi

Chương 269: Chương 269: Nha đầu vô học!




Khuôn mặt Tô Tĩnh Hòa hoàn toàn không căng thẳng: “Tôi chưa bao giờ thấy một người mẹ nào tàn nhẫn như bà.”

“Đổi lại là cô, cô cũng sẽ làm tương tự như vậy thôi.” Bà Ngự đáp: “Nếu cô không xuất thân thấp kém, tôi sẽ không chọn như vậy, nhưng cô có thể nhìn lại thân phận của cô, rồi nhìn xem vị trí của nhà họ Ngự chúng tôi có bao cách biệt.”

“Nếu tôi thực sự cho phép cô vào nhà họ Ngự, những hào môn ở Nam Thành sẽ cười nhạo gia đình tôi!”

“Bà thực sự tốt quá đấy, thậm chí còn lợi dụng tương lai của con trai mình.” Tô Tĩnh Hòa tuyệt vọng kìm nén cơn giận trong lòng, đến đây đều là những người có mặt mũi, cô không thể gây khó dễ với bà Ngự.

“Nếu cô thông minh hơn một chút, tôi sẽ làm điều đó sao?” Bà Ngự thở dài lạnh lùng: “Cô chấp nhận lấy tiền của tôi, còn nói sẽ ngừng liên lạc với con trai tôi, nhưng ngược lại lại gửi thư cho nó.”

“Trong thư, cô nói với nó về giao dịch của chúng ta, nói rằng cô sẽ đợi nó, đợi bao lâu thì cũng được, nếu tôi không đổi thư, lẽ nào để nó đợi ba năm sau xuất ngũ rồi kết hôn cho cô bước chân vào nhà họ Ngự à?”

Giọng điệu của bà Ngự khá khó chịu: “Tôi chỉ không ngờ, Văn Đình thậm chí còn không muốn thăng chức chỉ vì cô, cứ thế mà chạy ra nước ngoài. Tô Tĩnh Hòa, về tâm kế, cô vẫn lợi hại hơn tôi nhiều!”

Tô Tĩnh Hòa khẽ mỉm cười: “Bà không biết đó thôi, anh ấy đã cưới tôi từ lâu rồi.”

“Ý cô là gì?”

Tô Tĩnh Hòa giơ tay phải lên, đưa cho bà Ngự thấy chiếc nhẫn nằm vừa vặn trên ngón áp út, mỉm cười: “Tôi quên là hôm đó bà không có đi dự đám cưới, tất nhiên bà không biết.”

“Tôi muốn lấy cổ phần của Tống Thị, nên mới kết hôn giả với Phương Tổng, nhưng vào ngày cưới, Phương Tổng đã bỏ trốn, tôi đã thành hôn với Ngự Văn Đình, là anh ấy đã đeo nhẫn cho tôi.”

“Cô đang nói cái gì!” Bà Ngự mắng: “Cô nghĩ cô có thể lừa tôi chỉ bằng cách đeo nhẫn à?”

“Tôi lừa bà sao? Thôi, bà có thể biết thêm nếu hỏi hai nhà Mộ Tô.” Trước khi rời đi, cô đến gần tai bà Ngự, mỉm cười nói: “Bà phải chờ xem, sẽ còn có bất ngờ phía sau.”

Bà Ngự nhìn Tô Tĩnh Hòa rời đi, tức giận đến mức muốn đau tim.

Bà thực sự ghét đứa con gái ngoài giá thú này!

Trước đây, và cả bây giờ, tại sao cô ta không vướng vào ai mà lại cứ dây dưa với con trai bà, còn dám nói chuyện với bà như thế này!

Vô học đúng là vô học mà, cả Tống Thị cũng vậy!

Người phục vụ đi qua, thấy ly của bà Ngự trống không, cô hỏi: “Thưa bà, bà có muốn đổi một ly khác không?”

“Không!” Bà Ngự lạnh lùng nói.

Người phục vụ sợ hãi, vừa định cầm khay bỏ đi, bà Ngự lại nói: “Đợi đã!”

Sau đó bà đặt ly rỗng vào khay, lấy một ly rượu sâm panh mới.

Người phục vụ: “...”

Người phụ nữ này bị ốm nặng lắm rồi!

Dương Yến nhận được Messenger của Trường Bình trong túi, cậu nói là cậu cũng ở đây.

Dương Yến không nghĩ sẽ có người chịu chơi với một đứa trẻ, nên cô muốn đi gặp cậu, Phương Tinh Nghị lại dò hỏi cô suốt một lúc lâu, sự cảnh giác trông như thể cô đang móc nối với người đàn ông khác vậy.

Khó khăn lắm mới thoát được Phương Tinh Nghị, Dương Yến đi ra khỏi phòng riêng, nhìn xung quanh thấy một cậu bé đang ngồi trong góc, mặc bộ đồ đen, trông rất khôi ngô tuấn tú.

Ngay khi nhìn vào chiếc khẩu trang đó, Dương Yến lập tức biết là ai.

Dương Yến bước tới, mỉm cười hỏi: “Yo, hoàng tử bé này đến từ hành tinh nào vậy?”

“Chị ơi!” Trường Bình vui vẻ kêu lên, bật dậy khỏi ghế sofa: “Nhưng chị đừng nói với mẹ nha, em lén đến đây đó, sợ mẹ biết lại la em.”

“Cậu nhỏ xấu tính, lúc nào cũng lén mẹ ra ngoài thôi.” Dương Yến véo mũi cậu: “Đói không?”

Nghe cô nói như vậy, Trường Bình cũng cảm thấy thực sự đói.

Sảnh tiệc rất đông, Dương Yến sợ cậu sẽ bị chú ý, nên cô che chắn rồi dắt cậu đến hoa viên.

Hoa viên rất đẹp, còn có đài phun nước.

Sau khi hai người gọi món, người phục vụ nhanh chóng đi xuống, miệng Trường Bình rất ngọt, cái rắm cũng đánh thành cầu vồng được, khen Dương Yến: “Hôm nay chị gái trông xinh thế, em muốn cưới chị.”

Dương Yến cười: “Vậy không được, chị đáng tuổi dì em đó.”

“Bởi vì chị đẹp quá, em muốn giữ chị cho riêng mình.” Trường Bình nghiêm túc nói: “Em lớn nhanh lắm đó, miễn là em không nói, ai biết tuổi em được chứ?”

“Cái miệng nhỏ của em ngọt ngào quá!” Dương Yến không thể nhịn được mà véo mặt cậu, nhưng rồi lại nghĩ về Ngự Văn Đình lạnh lùng kia, không thể không cảm thán: “May mắn là em không lạnh lùng như cha em.”

Trường Bình vặn lại: “Bố em không có lạnh lùng, mẹ nói bố là người đàn ông lịch thiệp và đẹp trai nhất thế giới đó!”

Dương Yến mỉm cười.

Người tình trong mắt hóa Tây Thi, điều này cô có thể hiểu được.

Dùng xong bữa tối họ yên lặng một lúc, Trường Bình hỏi: “Chị ơi, chị có thể liên lạc với bạn của bố không?”

“Chuyện gì thế?”

“Em muốn bố sẽ về sớm hơn.” Trường Bình ôm hai má, khuôn mặt đầy suy tư: “Em không gặp ông ấy cũng không sao, dù sao thì ông ấy cũng sẽ gửi quà về, nhưng mẹ em đã có một khoảng thời gian khó khăn lắm đấy.”

“Mẹ em vừa chăm sóc em mà còn vừa phải làm việc, mẹ thật sự mệt mỏi lắm, em hy vọng bố có thể quay về với mẹ, chia sẻ một ít lo toan với mẹ. Em biết, mẹ chắc chắn là nhớ bố lắm.”

Dương Yến muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chỉ chạm vào đầu cậu.

“Em thật hiểu chuyện.”

Trường Bình nhún vai, nói: “Mẹ em đã làm việc rất vất vả rồi, tất nhiên em không thể gây thêm rắc rối nào cho mẹ nữa, em hy vọng mình có thể lớn lên nhanh hơn để có thể làm việc thay bố em, bố em chỉ việc ở cạnh mẹ em thôi.”

“Em nên chậm lại thì hơn.” Dương Yến châm biếm: “Chị còn chưa biết khi nào nên kết hôn đây, nếu em lớn nhanh như vậy, em định không cần cô dâu nữa à?”

“Ôi đúng!” Trường Bình cũng thấy đúng, lẩm bẩm trong miệng: “Mẹ là quan trọng, nhưng cô dâu cũng không thể mất được. Chị ơi, lấy chồng nhanh đi!”

Dương Yến cố ý trêu chọc cậu: “Vậy nếu chị kết hôn với một chú giống em thì sao?”

“Không được.” Trường Bình từ chối, cau mày: “Nếu chị kết hôn, mà em bé của chị trông giống em, mọi người sẽ hiểu lầm mất.”

“Em là sợ người ta hiểu lầm hay sợ chú đó cưới chị vậy?”

Trường Bình dường như đang suy nghĩ, sau một lúc, cô chậm rãi nói: “Em cảm thấy, chị phù hợp với Phương Tổng ấy, không hợp với chú kia.”

Dương Yến nhếch mép: “Tại sao không? Chị không đẹp à?”

“Em nghĩ chú ấy coi thường chị.”

“Wow, đồ nhóc con nhà em, em quá đáng rồi đó!” Dương Yến véo mặt cậu, giả vờ giận: “Sau này chị sẽ không mang quà của cha em đến cho em đâu.”

“Chị ơi đừng véo mà, véo hoài hỏng sau này bé nhà chị chê em xấu xí thì sao.”

“Rồi chị sẽ cho bé ấy tìm thấy một anh đẹp trai.”

“Không được!”

Hai người cãi nhau ầm ĩ, không để ý ai vừa đẩy cửa vào.

Mãi đến khi đèn tắt, Dương Yến mới quay lại, trông thấy bà Ngự, một người duyên dáng và sang trọng, đứng cạnh bàn của họ.

“Bà Ngự.” Trong khi bà Ngự đang nhìn chằm chằm vào cô, Dương Yến đẩy nhẹ đầu Trường Bình sang phía sau lưng cô, ra hiệu cậu đeo khẩu trang rồi đứng dậy: “Có chuyện gì sao?”

Khi bà Ngự nhìn thấy Trường Bình, đứa nhỏ đã đeo khẩu trang.

Bà liếc nhìn cậu bé, nói với Dương Yến: “Cô Dương, chú ý đến quy củ xíu nhé, nếu cô quá thân với con của người khác, người ta sẽ nghĩ là cô sinh ra và hủy hoại danh tiếng của cô đó.”

“Tôi không quan tâm, dù sao, danh tiếng của tôi đã bị hủy hoại rất nhiều lần rồi.” Dương Yến lười biếng, không để tâm lắm: “Truyền thông thích viết gì là tùy họ.”

“Cô…” Bà Ngự rõ ràng rất tức giận.

Tô Tĩnh Hòa đã đâm Cô một lần trong phòng tiệc, giờ bà lại bị đâm ở đây, chẳng lẽ những người trẻ này không để bà vào mắt sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.