Nam Thần Nhà Tôi

Chương 430: Chương 430: Tặng tử quan âm




Nói xong, anh ta lại cảm thấy không đúng, đi nhìn Dương Yến, ánh mắt nhiều chuyện: “Cô Dương, tối qua cô ngủ ở đây sao”

“Ừ.”

“Wa...” Trợ lý Tư hít ngụm khí lạnh, cuối cùng hiểu rõ tại sao tối qua giám đốc Phương lại có bộ dạng không vui nhìn anh, thì ra anh xém chút đã phá hư chuyện tốt của giám đốc Phương!

Trợ lý Tư chạy tới, nhiều chuyện hỏi: “Vậy cô và giám đốc Phương, quay lại rồi?”

Anh ta ở cùng Phương Tinh Nghị nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng hiểu Phương Tinh Nghị một chút, nếu không phải trong lòng còn có Dương Yến, lần trước tuyệt đối sẽ không chạy tới nước Y giúp cô, tối qua còn giữ cô lại qua đêm ở đây.

Giám đốc Phương ngoại trừ Dương Yến, còn có đôi chó mèo đó, thì ngay cả trợ lý anh đây cũng chưa từng ở lại qua đêm ở đây.

Nhớ tới năm trước anh làm việc ở đây tới sáng, muốn nằm trên sofa ngủ, còn bị đuổi đi.

Ai, anh sống còn không bằng hai con thú cưng!

“Chúng tôi chia tay, sẽ không quay lại.” Dương Yến nhàn nhạt nói.

Lời nói tối qua của người đàn ông, cô còn nhớ, sẽ làm rõ quan hệ với anh, không ôm mơ mộng gì nữa.

Trợ lý Tư sững sờ: “Vậy, chuyện tối qua cô Dương ở qua đêm...”

“Là giám đốc Phương tốt bụng, sợ trời mưa lớn đi lại không dễ, mới giữ tôi lại đây.”

Trợ lý Tư càng sững sờ.

Đối với anh tối qua bị giám đốc Phương đuổi đi mà nói, lời này của Dương Yến không thể làm anh phục!

Dương Yến không để ý trợ lý Tư ngây ra như phỗng, đem bát đũa tới phòng bếp. Cô biết người dọn dẹp sẽ tới, nên không động tay, chỉ đem bát cho vào bồn nước.

Lúc cô ra ngoài, liếc nhìn hai giỏ quýt trong góc, ánh mắt u ám.

Một lúc sau, Dương Yến nói với trợ lý Tư: “Anh chuyển hai giỏ quýt này lên xe, tôi thu dọn một chút rồi đi.”

Thấy trợ lý Tư còn không cử động, Dương Yến lại gọi một tiếng: “Trợ lý Tư?”

“A?” Trợ lý Tư hồi thần: “Chuyền cái gì?”

Dương Yến chỉ chỉ trong góc, anh nhìn theo, nhìn thấy hai giỏ quýt, một câu “ghê vậy” xem chút nói ra miệng.

Đây không phải là giám đốc Phương tối qua kêu người đem tới đi?

Thấy giám đốc Phương đối xử tốt với cô Dương như vậy, còn giữ người ta lại qua đêm, còn tự mình làm bữa sáng cho cô ấy ăn, nhưng sao nhìn sắc mặt cô Dương lại lạnh nhạt như vậy?

Trong lòng trợ lý Tư có một đống tò mò, nhưng anh ta biết sẽ không hỏi được gì từ miệng Dương Yến, xắn tay áo, lưu loát chuyển hai giỏ quýt lên xe.

Dương Yến đi đến ổ mèo mở ra, tìm được hộp mèo hình vuông.

Lúc cô muốn đặt mèo Ragdoll vào thì phát hiện không thấy tung tích mèo Ragdoll, chó chăn cừu cũng không biết đã đi đâu.

“Chiêu Tài?” Dương Yến gọi hai tiếng.

“Meo...”

Dương Yến mơ hồ nghe thấy tiếng kêu thục nữ của mèo Ragdoll, phát hiện tiếng kêu phát ra từ sau tủ.

Đi qua nhìn tủ một cái, mèo Ragdoll mập mạp kẹt bên trong không thể động đậy.

“Em chui vào đó làm gì?” Dương Yến bất đắc dĩ.

Còn may là tủ được định chế toàn bằng gỗ, dùng để đựng đồ linh tinh, cô rất nhanh đã dời được.

Mèo Ragdoll không kịp chờ đợi nhảy ra ngoài, còn lắc lắc đuôi.

Dương Yến vừa muốn dời tủ lại thì phát hiện trong khe có một cái túi màu đỏ.

Dương Yến giơ tay kéo ra, sờ thấy đồ cứng cứng, bị che bởi lớp vải đỏ. Sau khi cởi ra, cô phát hiện là một bức tượng Quan Âm bạch ngọc, dung mạo từ bi, được vô số đứa bé vây quanh.

Đây...

Tống Tử Quan Âm?

Dương Yến còn buồn bực đồ vật này sao lại đặt trong góc tủ, lại đột nhiên nhớ tới ngày hôm đó khi quay về với Phương Tinh Nghị, mơ hồ nghe thấy anh hỏi ông Phương sau tủ cất cái gì, sau khi ông Phương ra đi, cô cũng muốn xem thử, lại bị Phương Tinh Nghị ngăn cản.

Thì ra ông Phó cất giữ cái này.

Dương Yến cúi đầu nhìn bụng, không nhịn được cười: “Không nghĩ tới thật sự linh nghiệm.”

Đáng tiếc cô và Phương Tinh Nghị chia tay rồi, chuyện đứa bé, cũng không tiện nói cho ông Phương biết.

“Cô Dương, cô thu dọn xong chưa?” Giọng trợ lý Tư cách Dương Yến ngày càng gần, giống như đã vào nhà.

Dương Yến vốn muốn bao Tống Tử Quan Âm lại rồi đặt về trong góc, do dư vài giây, nhanh chóng cất Tống Tử Quan Âm vào thùng mèo, thuận tiện nhét luôn mèo Ragdoll vào.

Vừa nghĩ tới sau này Triệu Dịch Hân sẽ đến đây, sẽ có thai, trong lòng cô liền buồn bực.

Trợ lý Tư đã đi vào.

“Cô Dương, còn có cái gì cần cầm sao?”

Dương Yến lắc lắc đầu: “Ở đây không có đồ của toi, tôi đem mèo đi là được, nhưng tôi không nhìn thấy chó chăn cừu, gọi nó cũng không thấy đáp, không biết chạy đi đâu rồi.”

Cô vừa nói xong đã nhìn thấy chó chăn cừu từ trên lầu chạy xuống, trong miệng cắn một tấm vải, lắc mạnh đuôi về phía cô.

Dương Yến mới đầu giật nảy mình, còn cho rằng Triệu Dịch Hân đã từng tới đây, làm rơi đồ, sau đó nhìn cẩn thận, hình như là khăn lụa xanh đen cô hay mang.

Dương Yến cầm khăn lụa trong miệng chó chăn cừu, ánh mắt phức tạp.

Chó chăn cừu dùng sức vẫy đuôi, cọ bên chân cô.

Trợ lý Tư cười nói: “Chó chăn cừu này giống ba nó, rất thông mình, thấy đồ cô Dương làm rơi, còn đặc biệt giúp cô nhặt về.”

“Đúng vậy.” Dương Yến nhét khăn lụa vào túi, sờ sờ đầu chó chăn cừu: “Chị đi đây.”

Chó chăn cừu vẫn cọ chân cô, vẫy đuôi.

“Được rồi, đừng vẫy đuôi nữa.” Trợ lý Tư phất tay với chó chăn cừu, dẫn Dương Yến đi.

- -

Trợ lý Tư đưa Dương Yến tới chung cư, còn giúp cô chuyển hai giỏ quýt lên.

Sau đó, cầm một phần văn kiện đưa cho cô: “Lúc tôi đến, giám đốc Phương kêu tôi đưa cái này cho cô.”

Dương Yến nhận văn kiện, mở ra, thấy là hợp đồng hợp tác của Phương thị và Hòa Tụng, giá cả Phó thị muốn, thấp hơn trong ngành hai lần, còn không cần chia hoa hồng.

Cô mím chặt môi, không biết nói gì mới tốt.

Người đàn ông này muốn làm rõ quan hệ với cô, nhưng lại quan tâm cô trong mọi chuyện, sợ cô bị bắt nạt.

“Thay tôi cảm ơn giám đốc Phương.” Người của Phó thị xác thực là tốt nhất trong ngành, Dương Yến cũng không già mồm, tiếp nhận: “Anh biết Lục Văn Thù ở đâu không, giúp tôi tra một chút.”

Tối qua cô vốn muốn hỏi Phương Tinh Nghị, nhưng hai người náo loạn không vui, cô cũng không hỏi nữa.

Trợ lý Tư nói: “Giám đốc Lục ở công ty a, thời gian này Lục thị cũng rất bận, lát nữa tôi phải đến Lục thị, nếu cô Dương tìm giám đốc Lục gấp, thì đi cùng tôi đi!”

Dương Yến cạn lời: “Nếu sớm biết, tôi gửi Messenger cho anh thì sẽ không dong dài như vậy, trực tiếp kêu anh lúc đến Lục thị thì dẫn tôi theo là được rồi.”

“A, cô Dương gửi Messenger cho tôi lúc nào?”

“Tối qua a.” Dương Yến nói, còn đưa ghi chép Messenger cho anh ta xem: “Có phải anh bận tới hồ đồ rồi không?”

Trợ lý Tư vừa nhìn avatar, thì trong lòng nói: “Facebook này sớm đã bị giám đốc Phương lấy rồi!”

Lại còn phải giả bộ nói: “À à đúng, hôm qua tôi có quá nhiều việc, nhất thời không nhớ ra, cô Dương chúng ta mau đi đi, nếu không đợi giám đốc Lục ra ngoài bàn công việc thì sẽ không dễ tìm.”

“...”

Có trợ lý Tư ở đây, sau khi tới Lục thị, Dương Yến đi cùng anh ta thuận lới lên phòng giám đốc.

“Giám đốc Lục, đây là đồ giám đốc Phương kêu tôi giao cho anh.” Sau khi vào phòng giám đốc, trợ lý Tư lấy văn kiện đem tới để trên bàn: “Cô Dương cũng tới, có chuyện tìm anh.”

Dương Yến thấy Lục Văn Thù ờ sau bàn ngẩng đầu, ánh mắt lướt về phía mình, không lười biếng tiêu sái như trước đây, cả người đều âm trầm.

Trong lòng cô chấn động.

Đây là Lục Văn Thù trước đây mà cô biết sao?

Lục Văn Thù giống như không bằng lòng nhìn thấy Dương Yến, không kiên nhẫn hỏi: “Cô có chuyện gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.