Nam Thần Nhà Tôi

Chương 368: Chương 368: Thân phận là bạn gái




Chiến Thương âm thầm thán phục, cô Dương này cũng quá thông minh.

Có cô giúp đỡ, Hứa Cung Diễn muốn lấy quyền thừa kế của Khắc Tư Lợi Nhĩ, dường như cũng không khó.

Từ sân bay nước F đến sân bay nước Y, đường đi dài đến mười giờ, nửa đường còn phải chuyển chuyến bay, cũng may bọn họ chuyển chuyến bay tương đối nhanh, còn ba giờ nữa là máy bay hạ cánh rồi.

Dương Yến trước khi lên máy bay vẫn đang ngủ, lúc chuyển chuyến bay, không có ý buồn ngủ nữa, đeo tai nghe, nhấp vào màn hình hai lần, nhảy đến một tin tức thời sự.

Trong lỗ tai truyền tới tiếng người dẫn chương trình, đang phát đại hội kinh tế thế giới lần thứ bốn mươi ba, các tập đoàn nổi danh toàn thế giới tụ hội chung một chỗ, thảo luận các vấn đề kinh tế.

Đại hội này là một số đoàn đội, hoặc đài truyền hình phát sóng, quay phim góc độ rất tốt, rõ ràng đến mức có thể thấy rõ ràng biểu cảm trên mặt mỗi người.

Người đàn ông cao gầy cuối cùng đi vào hội trường, khiến hốc mắt Dương Yến hơi ửng đỏ.

Lúc này Phương Tinh Nghị còn chưa quen cô.

Trên mặt người đàn ông mang theo nụ cười lịch sự, nhàn nhạt trước sau như một, cộng với bộ âu phục màu đen khiến anh tăng thêm mấy phần khí chất, thành thục chững chạc.

Anh kéo ghế ra, ngồi xuống bên cạnh một người đàn ông lớn tuổi.

Từ khi vào hội trường đến khi hội nghị thảo luận bắt đầu, Phương Tinh Nghị vẫn luôn rất khiêm tốn, sự sắc sảo trên người không lộ ra chút nào.

Bên trong hội trường không thiếu những thế hệ trẻ tuổi tài giỏi, tất cả mọi người ở trước mặt người đàn ông, nhưng mờ nhạt đi mấy phần, dường như làm thế nào, cũng không có khí chất trầm ổn như trên người đàn ông đó.

Sau khi thảo luận được một lúc, bầu không khí bắt đầu phân tán, mọi người dừng như cũng mệt mỏi, tụ năm tụ ba chụm đầu ghé tai, giống như bạn bè trò chuyện.

Ống kính kéo tới Phương Tinh Nghị bên này.

Người đàn ông lớn tuổi đang nói chuyện với anh, đem hộ chiếu cho Phương Tinh Nghị xem, nói bị con nhỏ vẽ một đống bậy bạ vào, đợi hộ chiếu mới có, mới có thể trở về nước.

Phương Tinh Nghị thấp giọng cười, “Con nít mà, cũng thật nghịch, làm hộ chiếu mới cũng không bao lâu.”

“Tôi bốn mươi tuổi mới có cô con gái như vậy, không cưng chìêu không được.” Người đàn ông lớn tuổi nói, lại hỏi anh: “Chắc cậu đã sớm kết hôn rồi chứ, có con chưa?”

“Không có.”

“Không phải chứ, có phải cậu yêu cầu quá cao hay không?”

“Nếu như tôi có yêu cầu, không nên sao?” Phương Tinh Nghị cười nhạt, dường như không thèm để ý: “Kết hôn sinh con không ứng thú như việc có tiền.”

Người đàn ông lớn tuổi khoát tay: “Đừng, tôi ban đầu cũng nghĩ giống như cậu, sau đó phát hiện chơi cũng chơi rồi, công ty lớn như vậy, tiền còn nhiều như thế, quả thực không có ý nghĩa. Cả đời người, trừ mình vui vẻ, nên có một đứa con, nhìn nó lớn lên, cũng là một loại ứng thú.

Phương Tinh Nghị xoa lông mày: “Ngài Tỷ Phỉ Đặc, đây là đại hội thảo luận nghiên cứu kinh tế.”

“Lâu như vậy rồi, là người đều mệt mỏi.” Người đàn ông lớn tuổi nói, ông ta thấy ống kính vây quanh bọn họ, cười híp mắt tiến tới trước ống kính chào hỏi, còn khoe ân ái: “Bà xã, thấy anh không? Chờ có hộ chiếu anh sẽ trở về, con có ngoan không, có hay đá ngươi không?”

Bên kia truyền tới tiếng cười, dường như là nhiếp ảnh gia đang cười.

Cơ thể Phương Tinh Nghị từ sau nhích lại gần, nửa người đã ở trong ống kính: “Ngài Tỷ Phỉ Đặc, những thứ này có lẽ sẽ bị cắt.”

“Không sao, cắt thì cắt, ba năm mới một lần, mọi người rất nhanh sẽ quên mất tôi!”

Thấy Phương Tinh Nghị cuối cùng lộ mặt ra, không làm dáng vẻ gì, dường như muốn nói “Lúc chọn chỗ ngồi, tôi cũng không nên cùng ngồi với người này”, Dương Yến liền không nhịn được cười.

Cô còn tưởng rằng ông chủ tham gia đại hội kinh tế thế giới đều rất khô khan, cẩn trọng.

Buổi thảo luận này rất nhanh sẽ kết thúc, mọi người từng người rời đi, còn có máy chụp hình đuổi theo người ta, hỏi bọn họ phát biểu cảm nghĩ, cũng không hỏi Phương Tinh Nghị.

Nhìn trong ống kính Phương Tinh Nghị trả lời câu hỏi trầm ổn như thường, Dương Yến có chút mất hồn nâng tay lên, cách màn hình phác họa ngũ quan của anh, lòng đau sâu sắc.

Anh hai, em rất nhớ anh.

Chờ máy bay hạ cánh xuống sân bay nước Y, đã là bảy giờ tối.

Chiến Thương từ sớm đã liên lạc người tới chờ, sau khi ra khỏi đại sảnh, che chở Hứa Cung Diễn và Dương Yến lên xe.

Làm Dương Yến cho rằng mình đóng phim điệp chiến vậy.

Dương Yến không nhịn được nói: “Ông không cần lo lắng đề phòng như vậy, sau khi vào nước Y, Kỷ Gia Trí ngược lại không dám động tay, ông làm thế tôi rất hoảng đấy.”

Hứa Cung Diễn liếc Chiến Thương một cái: “Ông ta cứ như vậy, lúc nên lo lắng không lo lắng, lúc không lo lắng căng thẳng như vậy, tối nay không cho phép ông ta ăn cơm nữa.”

Chiến Thương: “…”

Xe ở trên đường lao vùn vụt, rất nhanh đến trung tâm thành phố nước Y, đi về khu phía nam, trước mắt Dương Yến liền dần dần xuất hiện một trang viên hùng vĩ nguy nga.

Trước kia lúc cô và Hứa Cung Diễn quen nhau, cũng chưa từng tới nhà anh, lần này tới rồi.

Mỗi quốc gia kiến trúc đặc sắc không giống nhau, ngôi nhà có hương vị cổ kính trang trọng, mà trang viện của Khắc Tư Lợi Nhĩ dường như để cho người ta trở lại thời kì Phục Hưng.

Trang viện rất lớn, xe chạy mấy phút mới đến chỗ đậu xe.

Hứa Cung Diễn xuống xe trước, chờ sau khi Dương Yến xuống, dắt tay cô đi đến cáp treo điện.

Chiến Thương đi cùng bọn họ, còn nói: “Tôi đem chuyện cậu chủ trở về nói cho lão gia, lão gia đã sớm nghỉ việc, từ sớm đã ở nhà chờ cậu.”

“Ừ.” Hứa Cung Diễn nhàn nhạt đáp lại, trên mặt không có biểu cảm gì.

Dương Yến cầm tay anh: “Hứa Cung Diễn, ở trước mặt ba anh, anh phải giống như bình thường vậy, chúng ta muốn lấy được quyền thừa kế của Khắc Tư Lợi Nhĩ, còn phải dựa vào sự yêu thích của ba anh đối với anh.”

Hứa Cung Diễn thu hồi tâm trạng: “Được.”

Sau khi đến trước cửa nhà chính, người giúp việc mở cửa, mời mấy người Dương Yến đi vào.

Nhà chính chiếm diện tích rộng rãi, cho nên phòng khách rất lớn, Dương Yến đi vào, phát hiện phòng khách không thấy gì cả.

Người, nội thất, vật trưng bày, khắp nơi lộ ra không khí nho nhã.

Hứa Cung Diễn vẫn luôn kéo tay Dương Yến, muốn tiêu tan cảm giác khẩn trương của Dương Yến, mà những tôi luyện trước kia khiến Dương Yến thêm mấy phần trầm ổn, sự cảm thán về trang viên chỉ để ở trong lòng, trên mặt dửng dưng như nước.

Sau khi hai người bước vào phòng khách, rất nhanh một người đàn ông có vóc dáng to lớn tới đón.

Người đàn ông tóc vàng mắt xanh, ngoại hình có chút giống so với Hứa Cung Diễn, cao lớn tuấn mỹ, mặc quần áo ở nhà nhưng ưu nhã tôn quý, cao cao tại thượng.

“Khúc Bạc Diên, con trai ta.” Người đàn ông thấy Hứa Cung Diễn rất mừng rỡ, liền tới ôm anh một chút.

Cơ thể Hứa Cung Diễn cứng ngắc, cũng rất nhanh điều chỉnh lại.

Anh gọi một tiếng: “Ba.”

Người đàn ông gật đầu một cái, quét qua anh một vòng, cau mày lại: “Sao gầy rồi? Có phải cuộc sống không tốt hay không? Chiến Thương làm việc thế nào vậy, ngay cả con cũng chăm sóc không tốt!”

Chiến Thương vội vàng cúi đầu xuống.

“Gần đây con cảm mạo, khẩu vị không tốt mà thôi.” Hứa Cung Diễn nói, kéo Dương Yến tới: “Ba, đây là bạn gái con Dương Yến, lần này cùng trở về với con.”

Trong lòng Dương Yến căng thẳng, nghiêng đầu nhìn về phía Hứa Cung Diễn.

Cô đi theo tới đây, nhưng không nói qua thân phận bạn gái, bạn bè không được sao?

Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, Hứa Cung Diễn dựa vào bên cạnh cô, thấp giọng nói: “Diễn kịch mà thôi, người trên dưới trang viện biết em là bạn gái anh, không ai không dám tôn trọng em, cũng không dám ra tay với em.”

Dương Yến mím môi.

Người đàn ông nhìn về phía Dương Yến, ánh mắt sắc bén.

Ông nhìn một hồi lâu, dường như đang nhớ lại cái gì: “Cô nhìn rất quen mắt, tôi đã gặp ở đâu rồi.”

“Chắc trong hình.” Sau khi Dương Yến điều chỉnh tâm trạng xong, cười một tiếng: “Con trước đó lui tới với Khúc Bạc Diên, anh ấy còn nói muốn dẫn con tới gặp người, tiếc rằng khi đó không thể gặp mặt người được.”

Sắc mặt người đàn ông bỗng nhiên trầm xuống, giọng lạnh lùng: “Cô chính là người đàn bà đem con trai tôi vào nhà giam?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.