Nam Thần Nhà Tôi

Chương 238: Chương 238: Thật xin lỗi đã làm phiền




Lục Văn Thù lại hôn cô mấy lần sau đó mới lưu luyến rời đi.

Lâm Thanh Dung mỉm cười, đưa mắt nhìn xe của người đàn ông rời đi, mãi cho đến khi không nhìn thấy, khuôn mặt cười từng chút một trở nên lạnh nhạt.

Cô vuốt ve chiếc nhẫn kim cương trên tay, không do dự tháo ra ném vào trong túi.

Sau đó đi vào căn hộ.

...

Sau ngày hôm đó, Dương Yến chưa gặp qua Phương Tinh Nghị.

Một phần là do cô gửi lời xin lỗi Zalo, Phương Tinh Nghị không có về, thứ hai là do cô quá bận, rất nhiều việc phải làm, đến khi phục hồi lại thì ngày kết hôn của Phương Tinh Nghị và Tống Tịnh Hòa cũng đến.

Sáng sớm ngày hôm đó, chuyện liên quan đến cuộc hôn nhân giữa hai nhà Phương Tống đã ngập tràn trên mạng, ngay cả công ty Dương Yến trên dưới nhân viên cũng đều thảo luận.

Dương Yến giả vờ như không biết, tiếp tục xử lý mọi việc ở văn phòng.

Lâm Thanh Dung gọi điện thoại tới, hỏi cô tại sao không đến dự hôn lễ, có phải sợ hay không? Dương Yến cũng không trả lời, dứt khoát cúp điện thoại.

Không ngờ Lâm Thanh Dung trực tiếp chạy tới tìm cô.

"Cậu không có lỗi gì với Phương Tinh Nghị, tại sao không đi?” Lâm Thanh Dung ép buộc kéo Dương Yến ra ngoài, đưa cô đến một cửa hàng quần áo cao cấp chọn quần áo, sau đó đi làm tóc.

Trên đường đến hôn lễ, Lâm Thanh Dung bắt đầu quở trách Dương Yến: "Cậu nhất định phải đi, còn phải xinh đẹp mù mắt của anh ta. Nếu cậu không đi, không biết cô Tống nhìn cậu thế nào?”

Dương Yến rất bất đắc dĩ: "Có cái gì tham gia, hơn nữa tớ cũng không được mời.”

"Chúng ta cũng không phải phá hoại hôn lễ của anh ta, anh ta có thể không cho chúng ta đi vào?” Lâm Thanh Dung trợn mắt: "Không cho vào còn có Lục Văn Thù, anh ta chắc là sẽ đến sớm.”

Dương Yến mím chặt môi.

Bọn họ nói là giả vờ kết hôn, nhưng cuộc hôn nhân này cũng đủ oanh động, đoán chừng nhân dân cả nước đều biết.

"Ni Ni, cậu không vui sao?” Lâm Thanh Dung lại gần, kéo cánh tay Dương Yến: "Cậu còn thích Phương tổng?"

"Không có."

"Nét mặt của cậu cũng không phải nói như vậy." Lâm Thanh Dung cũng không phải ngốc, cô nói: "Nhưng Phương tổng làm như vậy là lừa dối cậu, nếu tớ là cậu, dù thế nào cũng sẽ không thể tha thứ.”

Dương Yến bật cười: "Vậy cậu còn kéo tớ đi tham dự hôn lễ của bọn họ?"

"Cái đấy không giống." Lâm Thanh Dung nghiêm túc nói: "Tớ chỉ là sợ cậu không đi, những ký giả kia sẽ viết linh tinh, nói cậu tự nhận mình thua kém cô Tống kia.”

Cô đưa di động đưa cho Dương Yến nhìn, tràn đầy phấn khởi, nói: "Cậu nhìn xem, những người đàn ông này đều là tớ lựa chọn cẩn thận, có hai người đang tự mở công ty riêng, chúng ta tham gia thành hôn lễ liền đi xem một chút?"

"Không cần?"

"Cần, phải để Phương tổng nhìn thấy cậu có bao nhiêu ưu tú, hàng loạt đàn ông theo đuổi.”

"..."

Hai người đang nói chuyện, bất ngờ chiếc xe taxi bị va chạm, suýt chút nữa các cô bị bay ra khỏi ghế.

Dương Yến nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn lờ mờ, hình như đang đi qua đường hầm.

Phía trước và sau xe của các cô đều đang bị chặn, từ chiếc xe phía trước có mấy người đàn ông to lớn xuất hiện, vừa nhìn liền biết không dễ đối phó, rất nhanh đi về phía này.

Lâm Thanh Dung còn đang mắng chiếc xe phía trước không có mắt, mà xe đằng sau Dương Yến cũng nhìn thấy mấy người đàn ông đi xuống, biết sắp có chuyện xảy ra rất nhanh gỡ chiếc nhẫn trên tay xuống.

Một người đàn ông ở bên ngoài gõ cửa.

Chờ xe sau khi của xe hạ xuống, hắn hung dữ hướng Dương Yến nói: “Cô Dương, phiền cô đi cùng chúng tôi một chuyến.”

Giọng nói kia, nếu cô không xuống xe rất có thể họ sẽ tháo chiếc xe xuống.

Lâm Thanh Dung lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy, có chút bối rối, sau khi Dương Yến xuống xe, cô cầm thay Dương Yến: “Tớ đi chung với cậu, tớ sợ...”

"Bọn họ chỉ cần tớ." Dương Yến đẩy tay Lâm Thanh Dung ra, âm thầm nháy mắt với cô.

Lâm Thanh Dung hiểu, buông lỏng tay ra.

Dương Yến thấy những người đàn ông này mặc dù rất hung dữ nhưng rất quy củ, không đánh cô, suy đoán bọn họ sẽ không giết người diệt khẩu, liền lên xe của họ.

Vừa mới nghĩ làm sao để lôi kéo được bọn họ nhưng khi chui vào ghế nồi đằng sau đột nhiên người đang ông dùng một chiếc khăn bịt miệng Dương Yến. cô còn chưa kịp phản ứng thì hút phải khí dietyl ete sau đó ngất đi.

Trong lúc mơ hồ, cô nghe thấy một người đàn ông nói đi tới bệnh viện.

Sau khi mấy chiếc xe màu đen rời đi, Lâm Thanh Dung lập tức thúc giục tài xế lái xe, một bên gọi điện thoại báo tình huống cho Lục Văn Thù, lòng nóng như lửa đốt.

Lục Văn Thù sau khi cúp điện thoại, lập tức đến trong sân tìm Phương Tinh Nghị.

Cảnh hôn lễ rất thấp, ngoại trừ khách đến từ hai nhà Phương Tống, không có người khác, các phóng viên cũng bị chặn ngoài cửa, lúc đầu thời gian tổ chức hôn lễ dự định là mười một giờ nhưng Phương Tinh Nghị thiếu nhẫn nại, để linh mục tổ chức sớm.

Vốn là giả kết hôn, Phương Tinh Nghị không mặc lễ phục, chỉ mặc bộ âu phục bình thường, đeo nơ, đứng trên sân khấu chờ, thình thoảng xem đồng hồ.

Rất nhanh, cha Tống dắt tay Tống Tịnh Hòa bước lên thảm đỏ, từng bước một đi vào lễ đường.

Trong lễ đường mọi người đều rất ngạc nhiên.

Kết hôn là chuyện lớn, thế nhưng cô dâu và chú rể hoàn toàn không chú trọng, nhất là cô dâu, mặc bộ trang phục trang nhã căn bản giống như không muốn kết hôn, ngay cả hoa cũng không có cầm trên tay.

Cha Tống đưa Tống Tịnh Hòa đến sân khấu, hướng Phương Tinh Nghị cười nói: "Các con kết hôn nói muốn tổ chức đơn giản, nhưng hôm nay cha đem con gái giao cho con, mong con đối xử tốt với nó.”

Phương Tinh Nghị chỉ gật đầu.

Cha Tống biết tính tình của anh, không nói gì thêm, bước xuống dưới.

Mục sư ho khan một tiếng, bộ mặt trang trọng, vừa định mở miệng thì Phương Tinh Nghị nói: “Tôi hy vọng đơn giản một chút, ngươi chỉ cần nói vào lời chúc phúc là được rồi.”

Mục sư: "..."

Kết hôn sự kiện quan trọnglớn lao, vậy mà Phương tổng lại thiếu kiên nhẫn như vậy.

Nhưng mục sư cũng không nói gì, liền bỏ qua những lời thề rườm ra, nói vài câu chúc phúc, chỉ là mới nói một câu, cuuawr lớn của lễ đường bị đẩy ra.

Có người hô to: "Thật xin lỗi, quấy rầy một chút!"

Lục Văn Thù xông lên sân khâu, tựa vào bên tai Phương Tinh Nghị nói: "Dương Yến bị bắt cóc."

Mặt Phương Tinh Nghị tối sầm lại.

Lúc này điện thoại di động trong túi anh vang lên, là Quản Thường Phúc gọi tới: “Người đàn ông kia muốn đưa chị tôi đi bệnh viện, muốn rút tủy của chị ấy thay cho con trai hắn, tôi không thể phân thân, nhờ anh.”

"Tôi sẽ đi ngay bây giờ.”

Sau khi cúp điện thoại, Phương Tinh Nghị giật cà vạt trên cổ xuống, hướng Tống Tịnh Hòa nói: “Tôi có việc cần phải xử lý gấp, phần còn lại tự cô giải quyết.”

Tống Tịnh Hòa gật gật đầu: "Đi đi."

Phương Tinh Nghị cùng Lục Văn Thù rất nhanh rời khỏi lễ đường, mà khách của hai nhà Phương Tống cũng không hiểu có chuyện gì xảy ra, nghĩ hôn lễ còn chưa xong, tại sao chú rể lại bỏ đi.

"Tĩnh Hòa, anh Phương có phải đã hối hận rồi không?” Dưới sân khẩu, bà Tống mở miệng, bà ta không giấu được ánh mắt hả hê cười trên nỗi đau của người khác: “Hôn lễ còn chưa xong liền đi.”

Tống Tịnh Hòa mỉm cười: "Công ty anh ấy có việc.”

"Cho dù công ty có nhiều việc đi nữa, hắn cũng không thể rời đi ngay lúc này.” Bà Tống tiếp tục nói: "Hắn đi thẳng đem mặt mũi nhà họ Tống cùng mặt mũi cha ngươi để chỗ nào?”

Cha Tống sắc mặt cũng cực kỳ khó coi, lại bị bà Tống nói kiểu này càng khó coi thêm.

Cha Tống nói: "Để Phương Tinh Nghị trở về, hắn tính như thế nào!"

Tống Tịnh Hòa cũng không nói chuyện.

Mười phút trước, cha Tống đã ký hợp đồng cổ phần, cô được chia sau điểm cổ phần của Tống thị, ước gì có thể rời đi ngay, Phương Tinh Nghị rời đi đúng hợp ý của cô.

Cô không nói lời nào, mà bà Tống lại càng vui vẻ, ngay trước mặt cha Tống cha và người nhà họ Tống ngầm mỉa mai cô, giọng nói không nhỏ, người nhà họ Phương ngồi ở bên kia đều nghe được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.