Nam Thần Nhà Tôi

Chương 440: Chương 440: Tôi ghen tỵcái quỷ gì chứ!




Phương Tinh Nghị trả lời cô: “Cô Dương, mỗi ngày tôi đều giúp tổng giám đốc Phương đặt cơm trưa, khẩu vị của tổng giám đốc Phương không đổi nha.”

Dương Yến: “Hắn ta ăn cái gì tôi đâu có quản!”

Phương Tinh Nghị: “Vậy tôi không hiểu, ý của cô Dương là gì?”

Một hồi lâu sau, Dương Yến mới nhắn lại: “Tổng giám đốc Phương nhà anh có vấn đề à, cũng không nhìn xem mình đã bao nhiêu tuổi, học mấy người trẻ tuổi đi tán gái, hắn tán nổi sao?”

Tán gái?

Phương Tinh Nghị khẽ nhíu mày, còn chưa kịp trả lời, tin nhắn của Dương Yến lại gửi tới.

Dương Yến: “Phẩm Ưu cũng không phải của một mình hắn, hắn ỷ mình là ông chủ lớn, thì có thể tùy tiện tặng tài nguyên, tăng độ nổi tiếng cho tiểu hoa đán nào đó sao?”

Dương Yến: “Hắn ngang ngược như vậy, không sợ bị mấy quản lý cấp cao khác phỉ nhổ sao?”

Phương Tinh Nghị nhìn hai tin nhắn này mà ngẩn người, sau đó nhịn không được cười, có thể tưởng tượng lúc người phụ nữ này gõ chữ, vẻ mặt đầy căm phẫn như thế nào.

Nếu không phải người phụ nữ này chỉ định muốn tiểu hoa đán kia làm đại diện phát ngôn, anh sẽ “ngang ngược” như vậy sao?

Vả lại lần này anh tổn thất cũng không nhỏ.

Phương Tinh Nghị im lặng một lúc rồi trả lời: “ Thật sao, sao tôi lại không biết? Bên này tôi nhận được tin nói đạo diễn bên kia cảm thấy tiểu hoa đán đó diễn tốt nên chỉ định cô ấy.”

Dương Yến: “Bộ phim điện ảnh đầu tư lớn đó, cô ấy một tiểu hoa đán có thể được chỉ định làm nữ chính sao, anh tin tôi cũng không tin! Người đại điện của tiểu hoa đán kia nói, nghệ sĩ của nhà cô ta còn đại diện phát ngôn cho ba thương hiệu nữa.”

Dương Yến: “Tôi thấy, là do tổng giám đốc Phương nhà anh lấy đạo diễn ra làm lá chắn thôi, tài nguyên hắn đều cho tiểu hoa đán kia, chỉ không ngờ tin đồn lan truyền nhanh như vậy, đã rơi vào tai Hoà Tụng chúng tôi rồi.”

Nhìn thấy tin nhắn mà Dương Yến gửi đến, Phương Tinh Nghị hơi nheo mắt.

Việc này đều là anh phân phó trợ lý Tư đi làm, chuyện sau đó anh cũng không hỏi đến bởi anh biết trợ lý Tư có thể xử lý tốt.

Nhưng lại không nghĩ rằng bên người anh lại có gián điệp, thả một vài tin ra bên ngoài.

Phương Tinh Nghị trả lời: “Cô Dương, mấy tin đó chắc chắn là giả, lấy sự hiểu biết của tôi với tổng giám đốc Phương, anh ấy sẽ không có hứng thú với cô gái đó.”

Dương Yến: “Anh hiểu biết hắn vậy, sao lại không biết trước kia hắn có hứng thú với bạn học của hắn chứ?”

Ngón tay của Phương Tinh Nghị dừng trên màn hình điện thoại một lúc, tiếp tục gõ chữ: “Cô Dương, cô rất quan tâm đến mấy tin đồn đó, chẵng lẽ thấy tổng giám đốc Phương bên cạnh một người phụ nữ khác nên ghen tỵ?”

Dương Yến gần như nhắn lại trong vài giây: “Tôi ghen tỵ cái quỷ gì chứ! Kiểu người đàn ông lớn tuổi như hắn, cũng chia tay rồi, tôi cũng không hiếm lạ!”

Dương Yến: “Tôi quan tâm mấy tin đồn đó như vậy, vì tôi không muốn sau khi ký hợp đồng với tiểu hoa đán đó, còn đang trong thời gian làm người đại diện phát ngôn lại ầm ĩ chia tay với tổng giám đốc Phương của các anh, tổn thương vì tình lại khiến cho doanh thu sản phẩm của chúng tôi giảm xuống.”

Dương Yến: “Không nói nữa, tôi còn có rất nhiều việc phải làm, bái bai!”

Cô nhắn liên tiếp mấy tin như oanh tạc, khiến Phương Tinh Nghị xem xong không khỏi bật cười, thầm nghĩ không hiếm lạ anh, còn khóc lóc đòi ăn quýt, rồi lại đem trả lại hai giỏ quýt kia.

Người đàn ông thở dài: không phải chỉ kém năm tuổi thôi sao, cả ngày người đàn ông lớn tuổi, người đàn ông lớn tuổi, khiến anh cảm thấy mình giống như ông già vậy.

Mấy vị quản lý cấp cao bên Mỹ Tinh còn đang hỏi tội Phương Tinh Nghị, thấy người đàn ông kia vẫn bắt chéo chân ngồi xem di động, không thèm nhìn bọn họ, tựa hồ ngay cả việc bọn họ nói cái gì cũng không thèm nghe khiến một đám tức giận.

Có một vị quản lý cấp cao bên kia tăng cao âm lượng, ý đồ thu hút sự chú ý của Phương Tinh Nghị: “Tổng giám đốc Phương, anh có đang nghe không?”

“Không cần lớn tiếng như vậy, vừa nãy các người nói cái gì tôi đều nghe.” Phương Tinh Nghị tắt di động đặt ở một bên, lông mày khẽ nhếch, thản nhiên nói: “Một tổ trong phòng kế hoạch của tập đoàn nhà họ Phương, là tôi đồng ý cho Hòa Tụng mượn.”

Vị quản lý cấp cao kia bất mãn nói: “Tổng giám đốc Phương, chúng tôi sớm đã báo cho anh, Mỹ Tinh và Hòa Tụng có đánh cuộc, anh đưa tiểu hoa đán đang nổi cho Hòa Tụng thì cũng thôi đi, người của tập đoàn nhà họ Phương cũng cho mượn, anh rốt cuộc có ý gì?”

Một vị quản lý cấp cao khác của Mỹ Tinh cũng nói: “Đúng vậy, tổng giám đốc Phương, Mỹ Tinh cũng là công ty của anh, đánh cuộc thua thì đối với anh cũng không tốt. Anh tìm bừa một lý do, để cho người của tập đoàn nhà họ Phương từ Hòa Tụng quay về đi.”

Ngón tay của Phương Tinh Nghị gõ nhẹ trên bàn, lạnh lùng cười: “Ông cho rằng Hòa Tụng đều là lũ ngốc sao? Sẽ bởi vì các người nói mấy câu, thì sẽ đem cổ phẩn của công ty ra đánh cược?”

Sắc mặt mấy vị quản lý cấp cao của Mỹ Tinh khẽ biến.

Người đàn ông tiếp tục nói: “Chi nhánh của Hòa Tụng năm trước quả thật không có khởi sắc, nhưng năm nay công thức nước hoa của đối phương được một chuyên gia nước hoa mua với giá cao, hơn nữa năm nay, lãnh đạo của chi nhánh Hòa Tụng cũng thay đổi.”

“Nếu Hòa Tụng dám đánh cược với các người, thì chắc chắn phải lên kế hoạch cho việc phát sinh rủi ro. Hòa Tụng mượn người của tập đoàn nhà họ Phương, ra giá cao, lợi nhuận sản phẩm mới còn chia cho tập đoàn nhà họ Phương, cuộc mua bán có lời như vậy, sao tôi lại không làm?”

“Hòa Tụng cho dù có năng lực, chỉ cần bọn họ không đạt được con số đó trong khoảng thời gian quy định thì coi như là thua.” Quản lý cấp cao của Mỹ Tinh nói: “Đến lúc đó chúng ta có thể tìm người âm thầm can thiệp.”

Phương Tinh Nghị lắc đầu, chế giễu sự ngu xuẩn của hắn: “Ông có thủ đoạn, người ta cũng có biện pháp ứng đối. Nếu phương pháp mà các người kiếm tiền là mấy loại tiểu xảo này, tôi thật sự không còn lời nào để nói.”

Quản lý cấp cao của Mỹ Tinh bị anh trào phúng, nhịn không được nói: “Tổng giám đốc Phương, đây cũng là công ty của anh.”

“Các người không để ý đến hướng đi của ban giám đốc sao?” Phương Tinh Nghị liếc mắt nhìn mấy người quản lý cấp cao, thản nhiên nói: “Số cổ phần khống chế của Mỹ Tinh sớm đã thuộc về Tinh Thành Văn Hóa rồi, trong tay tôi chỉ có một phần cổ phần của công ty.”

Nhóm quản lý cấp cao của Mỹ Tinh trợn mắt há mồm, dường như còn đang nghĩ mình nghe lầm.

Mà Phương Tinh Nghị nghe bọn hắn lải nhải hơn một giờ đã sớm phiền, đẩy ghế dựa ra rồi đứng dậy: “Nếu tập đoàn nhà họ Phương không phải là bên nắm cổ phần khống chế của Mỹ Tinh, tập đoàn nhà họ Phương cùng Hòa Tụng có hợp tác gì, Mỹ Tinh cũng không có quyền can thiệp, có vấn đề gì thì đi tìm Tinh Thành Văn Hóa.”

Người đàn ông nói nốt mấy câu rồi sải bước rời đi.

Trợ lý Tư vừa lúc đến đưa tài liệu, thấy Phương Tinh Nghị trở về, liền hỏi: “Tổng giám đốc Phương, cuộc họp đã xong rồi?”

“Ừm.” Phương Tinh Nghị nghĩ đến cái gì đó, lại quay đầu lại nhìn trợ lý Tư, ánh mắt thâm trầm: “Chuyện mà tôi phân phó anh đi làm, anh có nói với người khác không?”

Trợ lý Tư lắc đầu khẳng định nói: “Không có, trừ phi tổng giám đốc Phương anh đặc biệt cho phép. Tổng giám đốc Phương, xảy ra chuyện gì sao?”

“Không có việc gì.” Phương Tinh Nghị không chút để ý quay đầu lại.

Trợ lý Tư theo anh nhiều như vậy năm, thái độ làm người của anh ta, anh vẫn biết.

Nhớ lại nội dung tin nhắn mà Dương Yến gửi, Phương Tinh Nghị nghĩ đối phương biết được những việc này, xem ra là người phía bên kia của anh.

Anh phải điều tra xem, là ai lợi hại như vậy.

- -

Gần đây lúc Dương Yến tắm rửa thì phát hiện, bụng bầu càng ngày càng rõ, không biết có phải mấy cục cưng trở nên ngoan ngoãn hay không, không loạn đá cô cả ngày khiến cô không ngủ được nữa.

Cô sợ những bộ quần áo trước kia mặc quá lộ, lại mua thêm vài bộ rộng rãi.

May là từ lúc cô vào Hòa Tụng, thời điểm mặc âu phục rất ít, đa số thời gian đều mặc mấy bộ đồ thoải mái và giày đế bằng hoặc giày thể thao, cũng không dễ khiến cho người của công ty hoài nghi.

Dương Yến dậy rất sớm, rửa sạch nguyên liệu nấu ăn rồi nấu một nồi canh xương và một nồi thịt kho tàu, để hết vào trong một hộp cách nhiệt mang đến công ty, tính giữa trưa đón Trường Bình qua công ty.

Sau khi đến công ty, cô vừa ra khỏi thang máy, trợ lý Ella liền đi qua, lo lắng nói: “Tổng giám đốc Dương, cô đã xem tin tức chưa?”

Dương Yến tò mò hỏi: “Chưa, tin tức gì khiến cô khẩn trương như vậy?”

“Vào lúc rạng sáng, tiểu hoa đán kia bị cưỡng bức, được cảnh sát tới cửa mang đi.” Trợ lý vừa nói chuyện với Dương Yến, vừa trầm giọng nói: “Đến bây giờ tiêu đề của các trang web lớn đều là chuyện này.”

“Cái gì?” Dương Yến quay đầu nhìn cô ta, biểu tình khiếp sợ: “Là tiểu hoa đán ký hợp đồng với chúng ta kia?”

Trợ lý gật đầu: “Chính là cô ấy.”

“...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.