Luật sư kiểm duyệt xong, giữ lại một bản, còn một bản khác đưa cho bọn họ.
Sau khi làm xong hết thảy, Bác Nội Nhĩ nhận một hộp trang sức tráng men màu xanh nhạt từ trong tay quản gia.
“Winona.” Bác Nội Nhĩ gọi Dương Yến rồi đưa hộp trang sức cho cô: “Con tới biệt thự lâu rồi mà ta chưa có quà cho con, giờ ta tặng con bộ trang sức này vậy!”
Lúc Dương Yến nhìn thấy hộp trang sức tráng men này thì cảm thấy rất quen thuộc, hình như trước đây cô đã từng thấy trong cuốn sách đồ bán đấu giá, là một bảo vật có giá trị không nhỏ.
Chỉ riêng hộp đựng đã xa xỉ như thế, chứ chưa nói đến món đồ trang sức bên trong.
Nhưng Bác Nội Nhĩ tặng cô trước mặt nhiều người như vậy, nếu cô từ chối thì chính là không nể mặt ông ấy cho nên cô đành phải nhận.
“Cháu cảm ơn.”
Bác Nội Nhĩ mỉm cười: “Đều là người một nhà, đừng khách khí như vậy!”
Dương Yến ngồi cạnh Hứa Cung Diễn, mở hộp trang sức ra xem thử, ánh mắt trầm xuống nhưng không nói gì.
Hai vị luật sư cũng cầm túi tài liệu, rồi nhanh chóng rời đi.
Kỷ Gia Trí ung dung như thể chắc chắn cuối cùng mình sẽ là người thắng trong cuộc đánh cược này, mặt vẫn giữ nụ cười gian xảo như hồ ly, lúc cùng ăn cơm còn bảo Hứa Cung Diễn rằng nếu cần giúp đỡ thì cứ nói.
Dương Yến không nhìn nổi dáng vẻ giả tạo này của anh ta, trong lòng khó chịu, ăn cơm cũng nuốt không trôi.
Cô khó khăn lắm mới dùng xong bữa, rồi cùng Hứa Cung Diễn đi lên lầu.
Sau khi đóng cửa, Dương Yến lập tức hỏi anh: “Ba anh cho anh công ty nào? Ông ấy thương anh như thế, nhưng cũng không thể cho anh công ty ở bên châu F đúng không?”
“... Không phải.”
“Vậy thì là công ty nào?” Dương Yến truy hỏi, thấy sắc mặt anh không tốt lắm, trong lòng cũng rất căng thẳng: “Ở Trung Đông? Nếu như là công ty ở đó thì cũng may, người đầu tư ở bên đó đều rất giàu có.”
Hứa Cung Diễn đưa tài liệu cho cô, cười hơi miễn cưỡng: “Là một công ty ở thủ đô nước Z và một công ty ở Osaka, nước R.”
Thật ra sau khi nhìn thấy tài liệu này, anh hơi hối hận, hận không thể đổi với Kỷ Gia Trí.
Bởi vì nước Z là quê hương của cô.
Dương Yến nhận lấy tài liệu rồi nhanh chóng xem qua một lượt, phân tích: “Châu Á là khu vực phát triển kinh tế mạnh nhất, hoạt động buôn bán xuất khẩu cũng trên quy mô lớn, việc làm ăn của Kexil nếu không thực hiện ở châu Á thì không thể kiếm được nhiều tiền như thế.”
“Công ty mà ba cho anh đều ở những thành phố kinh tế phát triển, chỉ cần quy hoạch công ty thật tốt, thu hút đầu tư, công ty sẽ phát triển rất nhanh!”
“Hứa Cung Diễn, ba anh đang lót đường cho anh đấy! Chỉ cần anh khai thác được tiềm năng ở khu vực châu Á thì cho dù ba năm sau Kỷ Gia Trí thắng, có được Kexil, thì lợi nhuận anh ta kiếm được cũng sẽ thua xa anh!”
Dương Yến hưng phấn như thế, nhưng vẻ mặt của Hứa Cung Diễn lại rất hờ hững, thậm chí ánh mắt anh còn hơi ảm đạm.
Đương nhiên là anh đoán được dụng ý của Bác Nội Nhĩ, nhưng...
“Em sẽ lập ra kế hoạch chiến lược, chọn một vài tinh anh cùng qua đó.”
Hứa Cung Diễn nhìn cô: “An An, em đã thay anh bôn ba quá lâu rồi, anh hy vọng em có thể ở trong biệt thự dưỡng thai cho tốt.”
Dương Yến lại lắc đầu, từ chối: “Trong biệt thự không phải chỉ có hai chúng ta, thỉnh thoảng Kỷ Gia Trí sẽ trở về, tâm tư anh ta lại kín đáo, ở cùng nhau lâu thì nhất định sẽ bị anh ta nhìn ra sơ hở.”
Hứa Cung Diễn bước về phía cô, giọng nói gấp gáp: “Anh đã mua mấy căn nhà ở chỗ khác, em có thể đi xem cùng anh, em muốn ở đâu cũng được...”
“Hứa Cung Diễn, em muốn giúp anh.” Dương Yến ngắt lời anh: “Ba năm, nói dài cũng không dài lắm, Kỷ Gia Trí muốn cài người nằm vùng trong công ty rất dễ dàng, anh cần có những người đáng tin giúp đỡ được ở các công ty khu vực châu Á.”
“Anh có rất nhiều người để tin tưởng, Chiến Thương cũng có thể đến giúp.” Hứa Cung Diễn tì trán lên tay cô: “Anh chỉ không muốn em đang mang thai mà còn phải bôn ba khắp nơi, anh...”
Dương Yến biết anh đang nghĩ gì, mấp máy môi: “Em đã chia tay với anh ấy rồi, em cũng đã nói sẽ tự mình chăm sóc tốt cho các con. Em đã ra nước ngoài lâu như vậy, mới chỉ gọi điện cho mẹ được hai lần, em cũng hơi nhớ bà ấy.”
“Nếu như bác gái đồng ý thì anh có thể đưa bác sang bên này.”
“Mẹ em thích làm đồ ăn, mở tiệm nhỏ buôn bán qua ngày, nếu anh đưa mẹ em tới đây sống an nhàn sung sướng, bà sẽ thấy không quen.” Dương Yến sờ mái tóc ngắn của anh, cười nói: “Anh không muốn đi sao, sợ cái gì chứ?”
Hứa Cung Diễn nhất thời không đáp.
Đương nhiên là sợ.
Bởi vì anh biết trong lòng Dương Yến vẫn còn có Phương Tinh Nghị, có thể anh đã hiểu lầm bọn họ, dù đã chia tay nhưng trong lòng cô mỗi giây mỗi phút đều nhớ đến người đàn ông kia.
Sau khi trở về nước Z, Dương Yến sẽ không thể tránh được việc tiếp xúc với Phương Tinh Nghị trong khi làm việc, anh cũng sợ những chuyện anh làm sẽ bị vạch trần, sợ bị Dương Yến chán ghét mà vứt bỏ.
Hứa Cung Diễn hít sâu một hơi rồi nói với cô: “Anh cùng về nước Z với em, chờ đến khi công ty có người của mình và đi vào quỹ đạo thì chúng ta cùng nhau trở về đây.”
Anh không cho Dương Yến cơ hội từ chối, nói tiếp: “An An, em mang thai ba, anh hy vọng em có thể sinh con trong hoàn cảnh tốt nhất, theo như ngày sinh dự tính thì khi đó tiết trời mùa đông của nước Y cũng sẽ không quá lạnh.”
Hứa Cung Diễn nắm tay cô, bàn tay anh ấm áp, đôi mắt xanh thẳm dịu dàng: “An An, em thấy đề nghị của anh thế nào?”
“Anh nói cũng phải.” Dương Yến cũng không nghi ngờ mục đích của anh, gật đầu đồng ý: “Xem tình hình thế nào, đến khi xử lý xong xuôi chuyện công ty thì cùng nhau trở về.”
Anh như vừa buông bỏ được gánh nặng, rốt cuộc lộ ra ý cười: “Được.”
*
Một tuần sau, Dương Yến và Hứa Cung Diễn thu dọn đồ đạc rồi đến sân bay, chuẩn bị trở về nước Z.
Hai người nghỉ ngơi trong phòng khách VIP, chờ đến giờ.
Đến khi phải lên máy bay, một tiếp viên vội vã chạy tới, ngăn Hứa Cung Diễn lại: “Xin lỗi ngài Hứa, visa đến nước Z của ngài đã hết hạn, ngài không thể lên máy bay.”
“Sao lại như thế được?” Hứa Cung Diễn lấy hộ chiếu ra xem thì phát hiện đúng là đã hết hạn, anh sầm mặt lại: “Vì sao vừa rồi các cô lại không phát hiện ra?”
Tiếp viên áy náy: “Xin lỗi, là sơ suất của chúng tôi, ngài cần gia hạn visa trước, nếu ngài vẫn lên máy bay thì cũng sẽ bị kẹt ở sân bay trung chuyển.”
Hứa Cung Diễn nhíu mày.
Cho dù người của anh xử lý nhanh đến đâu thì cũng cần hai ngày mới có thể làm xong visa mới.
“Tôi biết rồi.” Hứa Cung Diễn đuổi tiếp viên đi, vừa lấy điện thoại ra vừa nói với Dương Yến: “Anh bảo Chiến Thương chuẩn bị máy bay riêng, chúng ta ngồi máy bay riêng đến nước Z.”
“Quá phiền phức, còn phải liên lạc với bên kiểm soát hàng không, hơn nữa Chiến Thương cũng rất bận.” Dương Yến giữ tay anh lại: “Làm visa cũng chỉ mất vài ngày thôi mà, em đi về trước, anh chuẩn bị xong rồi đi sau cũng được.”
“Không được, anh không yên tâm để em ở một mình.”
Dương Yến cười cười: “Em có thể tự phiên dịch, chẳng nhẽ anh còn sợ em mất tích ở sân bay sao? Thống nhất vậy nhé, em về nước trước, anh chuẩn bị xong visa thì đến tìm em.”
Hứa Cung Diễn không lay chuyển được cô, chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý.
Lúc tiễn Dương Yến lên máy bay, anh dặn đi dặn lại cô, có để mất đồ gì cũng không sao, chăm sóc tốt cho mình, khi nào đến sân bay trung chuyển thì nhất định phải gọi điện cho anh khiến cho Dương Yến dở khóc dở cười. Một hồi lâu sau cô mới rút tay từ trong tay anh ra được.
Dương Yến mua vé ở khoang thương gia, vừa rộng rãi vừa yên tĩnh, tiếp viên phục vụ chu đáo, cô ngủ một lúc, tỉnh lại thì đã gần đến sân bay trung chuyển.
Sau khi đến nơi, cô gọi điện cho Hứa Cung Diễn báo bình an, lại đợi hơn một tiếng rồi lên máy bay tiếp, bay về nước Z.
Mười giờ sáng hôm sau, máy bay đáp xuống sân bay Nam Thành.
Qua mấy tháng mới trở về Nam Thành, Dương Yến có cảm xúc bồi hồi khi về quê hương.