Nam Thần Nhà Tôi

Chương 454: Chương 454: Tôi theo dõi giúp anh mà thôi




Lúc trước cô ngửi được mùi nước hoa trên người Triệu Dịch Hân, là mùi nhang nhẹ nhàng, cô không thích.

“Mùi hương kia rất gay mũi.” Phương Tinh Nghị nói.

Anh mới nhận ra, có thể ngửi được, hình như chỉ có mùi hương hoa quả trên giấy thử, đã rất lâu rồi chưa được ngửi mùi hương nhẹ nhàng như hương vị gió đó rồi.

Người đàn ông làm bộ như lơ đãng hỏi: “Hôm nay em không dùng nước hoa sao?”

“Đúng vậy, đã lâu không xịt rồi.” Dương Yến uống mấy ngụm hồng trà, trả lời anh: “Bình nước hoa bị Chiêu Tài làm vỡ, bên trang web chính thức cũng ngừng sản xuất rồi, mua không được nên tôi không xịt nữa.”

Cô nhỏ giọng nói: “Tôi cảm thấy lượng tiêu thụ của loại nước hoa kia ở khu Á Châu cũng không tồi, không biết sao lại ngừng sản xuất, dùng nhiều năm rồi, vẫn có chút không vui.”

Nghe vậy, mí mắt Phương Tinh Nghị khẽ giật.

Anh nhớ trước kia có thuận miệng nói với trợ lý Tư về chuyện loại nước hoa này...

“Sao anh đột nhiên lại hỏi cái này?” Dương Yến rốt cục phản ứng lại, ngước mắt nhìn anh: “Anh thích mùi hương kia?”

“Ừm, mùi hương nhẹ nhàng, ngửi rất được.” Phương Tinh Nghị cũng không phủ nhận, lại che che lấp liếm nói: “Tôi cảm thấy dùng để tặng khách hàng nữ không tồi, không ngờ lại ngừng sản xuất rồi.”

Một chút khẩn trương trong lòng Dương Yến đều biến mất, chỉ còn sự thất vọng.

Thì ra anh cảm thấy nước hoa kia dễ ngửi, chỉ vì muốn tặng cho khách hàng nữ, cũng không có ý gì khác.

“Đi thôi.” Phương Tinh Nghị đứng dậy, cầm lấy áo khoác trên ghế.

Dương Yến dọn đồ vào trong túi, vừa định lấy hóa đơn đi tính tiền, lại phát hiện hóa đơn không thấy đâu.

Nhìn lại, Phương Tinh Nghị đã đến quầy thu ngân tính tiền.

Cô vội vàng đi qua: “Đều là đồ tôi ăn, để tôi trả đi.”

Phương Tinh Nghị lấy lại thẻ để vào trong ví, thản nhiên nói: “Để em chờ tôi lâu như vậy cũng không hay, tôi trả tiền cũng được.”

“Tôi sợ anh quá tập trung vào công việc, bị người ta chụp ảnh đăng lên mạng.” Dương Yến ngay thẳng nói: “Sợ độ hot của anh ảnh hưởng đến Hòa Tụng, còn mang đến cho tôi phiền toái, tôi giúp anh theo dõi mà thôi.”

“...” Phương Tinh Nghị nháy mắt đen mặt, thật sự không biết nói gì.

Dương Yến tưởng sẽ quay lại homestay, lại phát hiện Phương Tinh Nghị đưa cô đi ra phía ngoài homestay.

Người đàn ông nói: “Hôm nay em ăn quá nhiều, nên đi bộ để tiêu hóa.”

“Tôi không muốn đi.” Dương Yến vừa nghe liền trở về.

Kết quả lại bị Phương Tinh Nghị kéo gáy, bắt quay lại đi theo anh ra ngoài.

“Không muốn đi cũng phải đi.” Giọng điệu Phương Tinh Nghị thản nhiên, lại tràn đầy sự ép buộc: “Lúc trước ở trên máy bay em đã ăn rất nhiều, lúc ngủ tôi thấy bụng em cũng bị đầy hơi trướng lên.”

Khuôn mặt nhỏ của Dương Yến trắng bệch.

Bụng bầu của cô rõ ràng như vậy, anh đã nhìn ra rồi?

Phương Tinh Nghị thấy cô mặt mũi trắng bệch, giọng nói có chút lo lắng: “Có phải ăn quá nhiều hay không, bị trướng đến mức khó chịu?”

“Do anh kéo tôi đau quá!” Dương Yến cố ý nhíu mày, bất mãn lẩm bẩm: “Tôi lại chưa nói là không đi, anh xem anh đi, đã kéo gáy tôi, lực lại còn lớn như vậy.”

Người đàn ông thấy phía sau gáy cô có chút hồng hồng, cũng có chút đau lòng, nghĩ sức lực của mình quả thật có chút lớn.

“Lát nữa tôi mua thuốc bôi cho em.”

Dương Yến tức giận nói: “Bỏ đi, để nó tự tiêu đi, hy vọng tổng giám đốc Phương anh đừng có kéo người như vậy nữa.”

Sắc mặt Phương Tinh Nghị mất tự nhiên, quay qua ngắm phong cảnh.

Lúc cô ngủ say trên máy bay, Phương Tinh Nghị chú ý tới cô bụng của cô, tưởng cô ăn không ngừng, sợ bụng cô phình to đến vỡ, nên mới muốn mang cô đi lại một chút.

Homestay nhà Úy Úy ở vùng ngoại thành, nhưng cũng là khu danh lam thắng cảnh.

Từ homestay đi ra, đi bộ vài trăm mét sẽ đến khu phố mua đồ ăn vặt và đồ lưu niệm.

Rất nhiều loại cửa hàng được mở trên con phố dài, thiết kế mặt tiền của các cửa hàng đều mang theo nét đặc sắc bản địa của Li Giang. Lúc này đang trái mùa du lịch, trên đường chỉ có tốp năm tốp ba người, vẻ đẹp giống như một bức tranh.

Dương Yến cùng Phương Tinh Nghị chậm rãi đi trên đường, giò mát thổi qua, rất thoải mái.

Thỉnh thoảng lúc nhìn thấy cửa hàng thú vị, Dương Yến sẽ vào xem.

Cô chọn một đôi bông tai hoa cúc thủ công, muốn mua chúng, vừa rút điện thoại di động ra.

Chủ cửa hàng đã nói: “Chỉ lấy tiền mặt.”

“Vậy ông còn đặt mã QR lên mặt tủ làm gì, trang trí sao?” Dương Yến chỉ vào mã QR trên tủ kính.

“Đồ trang sức chỉ lấy tiền mặt, những đồ khác có thể quét.”

Dương Yến thật sự là không nói nổi.

Bán mấy đồ mà thôi, còn phân cái gì có thể quét, cái gì chỉ có thể trả tiền mặt nữa.

Nhưng trong túi cô không có tiền mặt.

Dương Yến quay đầu hỏi người đàn ông bên cạnh: “Anh có mang theo tiền mặt không?”

“Không có.” Phương Tinh Nghị thấy cô rất thích đôi bông tai này, trong lòng mềm nhũn: “Tôi đi tìm người đổi một ít.”

Nói xong liền đi.

Dương Yến nhìn bóng dáng anh rời đi, trong lòng nong nóng.

Cô vừa ngắm mấy đồ khác trong tủ kính, vừa chờ Phương Tinh Nghị về.

Chỉ chốc lát, trong cửa hàng có một cặp người yêu trẻ tiến vào, chọn mấy đồ trang sức.

Cô gái nhìn thấy đôi bông tai trong tay Dương Yến, trước mắt sáng ngời: “Ông chủ, đôi bông tai này còn không?”

“Đồ thủ công, chỉ có một đôi này.”

“A, thật đáng tiếc.” Cô gái lẩm bẩm, đi năn nỉ Dương Yến: “Chị à, hay chị chọn cái khác, tăng giá bán cho em đôi bông tai này đi!”

Dương Yến còn không chưa mở miệng, ông chủ kia đã nói: “Cô gái này còn chưa mua đâu, nếu cô muốn, tôi bán giá gấp đôi cho cô!”

“Ông chủ, ông làm kinh doanh như vậy có phải quá không phúc đức hay không?” Mặt Dương Yến trầm xuống, chịu đựng cơn tức giận giảng đạo lý với ông chủ: “Đồ vật này tôi đã nhìn trúng trước, hơn nữa bạn tôi đã đi đổi tiền rồi.”

“Nhưng cô còn chưa trả tiền!” Ông chủ nói: “Cho nên đồ vật này vẫn là của tôi, tôi bán thế nào đều được.”

“...”

Cô gái biết được Dương Yến còn chưa mua, liền hỏi ông chủ bao nhiêu tiền.

Cho dù ông chủ tăng gấp đôi là chín trăm tám mươi tư nghìn, cô ta cũng muốn, bảo bạn trai lấy tiền mặt trả cho ông chủ.

Cặp người yêu đã trả tiền xong, Dương Yến đành phải đưa đôi bông tai cho cô gái kia.

Cô thực sự cảm thấy khuôn mặt của ông chủ cửa hàng quá ghê tởm, nhanh chóng đi ra ngoài, vừa vặn đụng phải Phương Tinh Nghị mới quay lại.

Phương Tinh Nghị hỏi: “Quét mã mua rồi?”

“Không, bị người khác mua mất rồi.” Dương Yến quay đầu lại nhìn ông chủ, một bụng hờn dỗi: “Ông chủ này thấy người ta ra giá cao hơn, liền bán cho bọn họ, làm ăn như vậy thật sự ghê tởm.”

Lúc này Phương Tinh Nghị nhìn thấy một cặp người yêu từ trong cửa hàng đi ra, nói nói cười cười, trên lỗ tai cô gái đeo chính là đôi bông tai thủ công mà Dương Yến vừa nhìn trúng.

Phương Tinh Nghị dường như muốn qua nói chuyện với cô gái kia.

Dương Yến lại sớm nhìn thấu ý đồ của người đàn ông, kéo tay anh lại: “Quên đi, một đôi bông tai thủ công mà thôi, cửa hàng đồ trang sức trên đường nhiều như vậy, chắc hẳn có thể sẽ tìm được. Tôi cũng không thích đồ mà người khác đã dùng qua.”

“Được, anh cùng em tìm thử xem.”

Lúc rời đi, Phương Tinh Nghị quay đầu lại nhìn tên cửa hàng kia, đôi mắt thâm trầm.

Dương Yến ghé thăm hết tất cả mấy cửa hàng đồ thủ công trên đường, nhưng cuối cùng vẫn không tìm được đôi bông tai hoa cúc thủ công kia.

Cô nói với Phương Tinh Nghị cũng chỉ là đôi bông tai mà thôi, mua không được thì quên đi, trong lòng cũng có chút khó chịu.

Không ngờ thứ duy nhất mà mình nhìn trúng lại mua không được.

Bên Li Giang lâu tối hơn vào mùa xuân, chờ đến lúc hai người đi dạo một vòng trở lại homestay đã bảy giờ mà mặt trời cũng mới lặn, ánh nắng chiều che kín phía chân trời.

Úy Úy và chồng của cô ấy cũng vừa lúc trở lại.

Cô ấy giới thiệu chồng mình với hai người Dương Yến, lại hỏi: “Cô Dương hai người có kiêng ăn cái gì không? Chồng của tôi bắt được mấy con thỏ hoang trên núi, hay chúng ta cùng nhau ăn đi!”

Dương Yến khoát tay từ chối: “Không cần đâu, chúng tôi đến nhà ăn ăn là được.”

“Cô đừng khách khí như vậy!” Úy Úy đi qua kéo tay cô, vừa đi vừa nhiệt tình nói: “Lúc về để ngài Phương lái xe hai giờ, tôi rất xấu hổ nên muốn báo đáp lại một chút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.