Nam Thần Nhà Tôi

Chương 133: Chương 133: Xưng hô của cô nghe ám muội thật đó nha




Nhìn thấy Dương Yến đau đớn, nụ cười trên gương mặt y tác càng lúc càng rợn hơn, cô ta rút cây kim ra rồi định đâm thêm vào cổ của Dương Yến, nhưng cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy mạnh ra.

Nhóm vệ sĩ tiến vào rồi nhanh chóng rút khẩu súng ở thắt lưng ra bóp cò vào cánh tay cô ta.

“ A!” Từ khi rút súng ra cho tới khi bắn, vệ sĩ dường như làm chưa tới hai giây nữa. Cô y tá giả không thể phản ứng kịp, cánh tay cô ta bị bắn thủng, máu huyết rỉ ra, mũi kim trên tay cũng rơi xuống.

Hai vệ sĩ lập tức chạy tới áp chế cô y tá. Nhưng không ngờ rằng y tá giả đã sớm có chuẩn bị, cánh tay thì vẫn đang giằng co, nhưng cô ta lại liếm lưỡi vào má phải, sau đó nuốt viên thuốc đã giấu bên trong miệng xuống.

Thứ thuốc đó dường như đã bắt đầu công hiệu chỉ ngay khi cô ta nuốt vào cổ họng. Ngay khi một vệ sĩ nhận ra được có gì đó không đúng lắm thì nhanh chóng bắt lấy cằm của cô ta, nhưng lúc này khóe miệng cô ta đã chảy máu, chết mất rồi.

Yên Cảnh Niên vào trễ hơn hai người vệ sĩ một chút. Anh đi vào phòng bệnh thì nhìn thấy Dương Yến đang nằm ở trên mặt đât. Vết thương đẫm máu trên má phải của cô khiến anh nhìn mà nhíu cả mày lại, Yên Cảnh Niên lập tức đỡ cô dậy.

Anh kéo chiếc xe đẩy mà cô y tá giả đẩy vào tới rồi bắt đầu lục lọi nó, sau đó nhanh chóng khử trùng vết thương cho Dương Yến, anh còn bảo vệ sĩ gọi cho Lục Văn Thù kêu anh ta mau mang thùng thuốc tới.

Chất cồn mát lạnh làm cho vết thương của Dương Yến nóng rát. Cô rít lên một tiếng, rồi nhìn thấy động tác của Yên Cảnh Niên trông vô cùng thành thục, cô nhịn không được mà hỏi: “ Anh Yên, trước đây anh là bác sĩ sao?”

“ Cũng không hẳn, tôi ở viện nghiên cứu MORI,”

“Viện nghiên cứu MORI...” Dương Yến lặp lại lời nói của anh rồi sững sờ trong giây lát.

Vết thương không còn đau nữa.

Viện nghiên cứu MORI, một nơi tương tự như ủy ban chính phủ, chuyên phục vụ cho Liên hợp quốc, nhưng không bị hạn chế bởi Liên hợp quốc. Hiện tại, các máy móc và thuốc y tế tiên tiến nhất trên thế giới đều được phát triển bởi MORI.

Nếu Viện dịch thuật Newcastle mà Dương Yến học là một nơi khó vào, vì nó đòi hỏi rất nhiều tiền và kiến thức, thì MORI tương đương với cấp độ địa ngục,muốn vào được thì ít nhất cần phải có sáu lá thư giới thiệu từ các cố vấn chuyên môn, còn phải phát biểu trước quốc tế bốn bài báo và kết quả nghiên cứu trong y học trở lên thì mới được.

“ Anh Yên….anh, anh giỏi quá.” Đứng trước một người đàn ông tài ba như vậy, Dương Yến thật sự phải ăn nói cẩn thận mới được. Nghĩ kĩ lại thì thấy cũng đúng, những người ở bên cạnh Phương Tinh Nghị có ai mà không lợi hại chứ?

Yên Cảnh Niên khẽ mỉm cười: “ Cũng thường mà, tôi chỉ có một chút tài năng trong ngành nghiên cứu thôi. Cô Dương cũng rất giỏi mà. Cô điều hành Tập đoàn Phương Thị rất tốt, nếu đổi lại là tôi thì sẽ không làm được đâu.”

Dương Yến vội vã nói: “ Ai cũng lợi hại hết mà!”

Lúc này, Dương Yến mới nhớ đến cô y tá giả kia, nhưng thật không may, cô ta đã chết rồi, sắc mặt hai người vệ sĩ lúc này rất khó coi, họ đang thỉnh tội với Yên Cảnh Niên.

“Đối phương nhất định đã sớm có kế hoạch rồi, ngụy trang tinh vi như vậy, mấy người không phát hiện ra được thì cũng khó mà trách.” Yên Cảnh Niên không có nửa lời trách mắng, chỉ kêu bọn họ đem thi thể ra ngoài xử lý mà thôi.

Rất nhanh sau đó thì Lục Văn Thù liền chạy đến.

“Anh cho người gọi em là có chuyện gì vậy?” Lục Văn Thù tay xách một chiếc hộp đi vào phòng bệnh thì bị sốc khi nhìn thấy vết thương trên mặt Dương Yến: “ Sao lại như vậy?”

“ Có người muốn ám sát anh hai. May mà cô Dương ở đó nên đã chặn hắn lại.”

Yên Cảnh Niên thuận miệng trả lời Lục Văn Thù, sau đó anh đưa tay cầm lấy chiếc hộp bằng gỗ trong tay Lục Văn Thù và mở nó ra. Trong chiếc hộp đó có vô số các loại chai lọ thủy tinh khiến cho Dương Yến nhìn tới hoa mắt chóng mặt, điều thú vị hơn nữa đó là trong chiếc hộp nhỏ như vậy nhưng bên dưới nó vẫn còn một tầng để rất nhiều dụng cụ y tế mà Dương Yến không hiểu.

Yên Cảnh Niên lấy ra một số chai nhỏ, sau đó trộn nhiều chất bột lại với nhau rồi cẩn thận rắc lên vết thương của Dương Yến bằng các dụng cụ phụ trợ.

Chất bột mang máng mang theo một mùi gỗ nhẹ, khi thoa nó lên vết thương Dương Yến chỉ cảm thấy ngứa ngứa chứ không có đau.

Sau khi điều trị vết thương cho Dương Yến xong, Yên Cảnh Niên mới mở miệng nói: “ Hiệu quả của thuốc này rất tốt, sẽ không để lại thẹo trên mặt cô đâu, nhưng da cô bị rách cả rồi, cho nên phải mấy ngày nữa mới hồi phục được.”

“ Không sao đâu, không để lại sẹo là tôi mừng lắm rồi.” Dương Yến gật đầu với anh, trên mặt có mấy vết thương như này, có nơi nào mà chữa hết không để lại thẹo được cơ chứ, nhưng Yên Cảnh Niên đã nói như vậy thì cô cứ tin anh ta là được rồi.

Cũng may mà mặt cô không sao, chứ nếu không sau này mà soi gương thì chắc cô không chịu được mất.

Không có phụ nữ nào mà không yêu cái đẹp hết.

“ Đã có kết quả giám sát rồi. Cô y tá giả này đã xuất hiện trong khoa cấp cứu của bệnh viện từ khi anh hai bắt đầu nằm viện rồi.”

Khi Yên Cảnh Niên điều trị vết thương cho Dương Yến thì Lục Văn Thù đã nhanh chóng ra ngoài để điều tra camera giám sát. Mấy phút sau đó, anh ta mang theo một chiếc máy tính bảng quay về và đưa cho họ xem.

Lục Văn Thù không còn bộ dạng lười biếng như trước nữa, mà giờ đây giọng anh ta trông rất nghiêm túc: “Cô ta rất biết cách ngụy trang, cô y tá đó đã làm đầy đủ thủ tục và đã ở lại khoa cấp cứu trong vài ngày qua. Sau khi làm quen với các y tá khác, cô ta đã vờ giúp đỡ để lấy thẻ tầng của một y tá nào đó, rồi tới đây thay thuốc, cho nên các người không phát giác được thì cũng đúng thôi.”

“ Nói kiểu gì vậy!” nụ cười trên khuôn mặt Yên Cảnh Niên trầm xuống, anh nói: “ Cậu có biết bởi vì cô ta quá thận trọng mà anh hai suýt chút nữa đã mất mạng rồi không, bây giờ còn chưa biết cô ta còn có đồng bọn gì không đây nữa.”

“ Được rồi được rồi, em nói sai rồi!” Lục Văn Thù không dám cãi lại anh nên đành nhè nhẹ tự bạt tai mình.

Sau khi xem xong đoạn video giám sát, Dương Yến từ từ ngẩng đầu lên, hàng lông mày của cô nhíu chặt: “ Rốt cuộc là ai lập ra kế hoạch này dám ngang nhiên phái người tới bệnh viện hành thích chú út Phương chứ?”

Lục Văn Thù lập tức đưa mắt nhìn Dương Yến, khóe môi anh nở nụ cười xấu xa: “ Chú út Phương? ​​Cô Dương, cách xưng hô này của của cô nghe ám muội thật đó! Xem dáng vẻ nói năng thiếu suy nghĩ của cô kìa! Trước đây cô hay gọi anh hai của tôi như vậy sao?”

Sau khi nhận ra mình nói sai, tai Dương Yến lập tức đỏ ửng lên khi nghe Lục Văn Thù chế giễu.

Cô giả vờ bình tĩnh và nói: “ Trước đây tôi đã từng kết hôn với cháu họ của Tổng giám đốc Phương là Phương Dịch Chung được một năm, khi chưa ly hôn tôi cũng bắt chước Dịch Chung gọi là chú út, cho nên có lúc cũng trở nên hồ đồ.”

“ Tôi đi rồi mà lại có nhiều chuyện hot vậy sao?” Lục Văn Thù vừa trở về từ New York, anh không thân với Dương Yến lắm nên anh cũng không biết nhiều về quá khứ của cô, khi nghe cô nói như vậy anh cũng có hơi sốc.

Anh nhanh chóng phản ứng lại rồi nói với vẻ nhiệt tình: “ Sao lại ly hôn, không lẽ cô thích anh hai của tôi rồi?”

Dương Yến: “….”

Yên Cảnh Niên giương cù chỏ lên chọt Lục Văn Thù một cái, anh ta lập tức hét lên, sắc mặt đầy đau đớn.

“ Cô Dương, não cậu ta có vấn đề nên cô cứ kệ đi.” Yên Cảnh Niên nhẹ nhàng nói: “ Cũng muộn rồi, cô Dương tối nay nghỉ ngơi ở đây đi. Nếu cô có đói, cứ nói với tôi.”

Dương Yến ngập ngừng một chút, rồi gật đầu.

Cô lái ô tô đến nên về cũng rất nhanh, nhưng cứ nghĩ về Phương Tinh Nghị mới vừa bị ám sát cô lại không đành về, hơn nữa có khi mai cô lại phải nhờ Yên Cảnh Niên thay thuốc cho mình nên thôi tối nay ngủ lại ở đây cũng được.

Sau khi Yên Cảnh Niên dặn dò Dương Yến mấy câu thì dắt theo Lục Văn Thù đi ra ngoài, vừa hay lại gặp phải Ngự Văn Đình.

“Có chuyện gì vậy?” mi tâm Ngự Văn Đình mang theo chút lo lắng, anh đưa mắt liếc nhìn bên trong phòng bệnh một cái rồi lại hỏi Yên Cảnh Niên: “ Tôi thấy tin nhắn từ lão tứ thì lập tức qua đây, Tinh Nghị xảy ra chuyện rồi sao?”

“Tìm chỗ khác rồi nói.”

Yên Cảnh Niên thấy trong phòng bệnh vẫn còn Dương Yến nên sau khi ba người đi tới một góc xa xa rồi mới kể lại mọi chuyện cho Ngự Văn Đình nghe, nghe xong sắc mặt Ngự Văn Đình lập tức đen lại.

Yên Cảnh Niên bình tĩnh phân tích: “ Cô Phương Tinh trước đó đã lên kế hoạch cho một vụ tai nạn xe hơi, để tránh tai mắt của mọi người, cô ta sẽ không ra tay với anh hai ở bệnh viện đâu.”

…….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.