Nam Thần Nhảy Quảng Trường

Chương 46: Chương 46: Kích động cùng vui sướng dưới đáy lòng trước đó tản đi từng chút một




Edit + Beta: Snail

Lúc đến tầng lầu nhà Trì Yến, Mạch Đương bắt đầu khẩn trương, cha cùng chị gái còn có em trai Trì Yến cậu đều đã gặp qua, còn lại mẹ Trì Yến, được xưng là cô giáo Lưu múa quảng trường truyền kỳ, cậu vừa muốn nhìn thấy truyền kỳ là dạng gì, lại vừa lo lắng mình biểu hiện không tốt, lưu lại cho đối phương ấn tượng bộp chộp khoa trương.

Trong sự thấp thỏm của cậu, Trì Bảo đã kéo cậu đến trước cửa, Trì Yến lấy chìa khóa ra mở cửa, cừa vừa mở Mạch Đương liền nghe bên trong truyền đến một giọng nói: “Đông Minh nhanh giúp em chuyển đến kênh 25 đi, hôm nay bình luận múa quảng trường bắt đầu giảng bài, nhanh để em nghe chút âm thanh.”

Rất nhanh phòng khách liền vang lên ca khúc múa quảng trường.

“…” Mạch Đương đột nhiên không khẩn trương nữa.

Trì Bảo bên cạnh nhỏ giọng nói với cậu: “Mỗi ngày mẹ em đều muốn xem cái này, mỗi ngày đều muốn nhảy cái này.”

“A.” Mạch Đương cười cười, nhìn về phía Trì Yến, “Anh biết, anh trai cưng cũng thích nhảy.”

“…” Trì Yến không nói quét mắt nhìn cậu một thoáng, tiện tay đóng cửa lại.

Trì Đông Minh đang trong phòng khách pha trà, nhìn thấy Mạch Đương thì cười nói: “Mạch Đương tới, đến đây ngồi nào.”

“Con chào chú.” Mạch Đương thăm hỏi một tiếng.

“Ừa, lại đây uống trà.” Trì Đông Minh ngoắc cậu lại.

Mạch Đương liếc nhìn Trì Yến đặt hoa quả sang một bên, đi đến đối diện Trì Đông Minh ngồi xuống, vừa ngồi liền nghe Lưu Hồng Nhạn từ phòng bếp đi ra hỏi: “Mạch Đương tới rồi à?”

Nghe được một tiếng này mông Mạch Đương vừa gần kề ghế lại lập tức đứng lên, xoay người gập lưng bái Lưu Hồng Nhạn một cái, “Chào buổi tối thưa cô, làm phiền rồi ạ.”

Lưu Hồng Nhạn: “…”

Trì Đông Minh: “…” Ông cũng từng phải nhận loại đại lễ như vậy.

Lưu Hồng Nhạn bị động tác này của cậu dọa sợ, vội vàng phất tay nói, “Làm gì hành lễ lớn như vậy, khiến cô giật nảy mình, mau đứng lên mau đứng lên.

Giống với lúc gặp Trì Đông Minh trước đó, Mạch Đương làm động tác theo bản năng, nghe Lưu Hồng Nhạn nói vội vàng thẳng lưng, không biết làm sao nói: “Xin lỗi cô, không làm cô sợ đi…”

“Không sao không sao.” Lưu Hồng Nhạn cười nói, “Nhóc con bộ dạng rất tuấn tú nha, không tệ không tệ.”

Đột nhiên được một trưởng bối khích lệ, Mạch Đương đỏ mặt, “Cô mới thật đẹp, vừa trẻ vừa đẹp ạ.” Lời này cậu nói một chút cũng không sai, tuy Lưu Hồng Nhạn đã sinh ba đứa nhỏ, nhưng ngũ quan bà mềm mại duyên dáng, lại được bảo dưỡng tốt, bởi vì thường khiêu vũ, mỗi tiếng nói cử động tư thế đều có vẻ vô cùng khí chất.

Lưu Hồng Nhạn cười ha ha hai tiếng, nói: “Lời này cô thích nghe, con uống chút trà trước, cô chuẩn bị thức ăn đã.” Nói rồi liền vào phòng bếp.

Mạch Đương thầm thở phào nhẹ nhõm, Trì Yến đi tới vỗ vỗ lưng cậu, nhận thấy cậu có chút căng thẳng, liền nói: “Thả lỏng chút, xem như nhà mình là được.”

Mạch Đương gật đầu, nhìn một mình Lưu Hồng Nhạn bận rộn trong phòng bếp, thường thường còn nhảy hai bước nhỏ khiêu vũ, thấp giọng hỏi: “Chúng ta không đi hỗ trợ thật sự được sao?”

“Không sao, lúc mẹ tôi nấu cơm không thích có người ở cạnh vướng tay chân.” Trì Yến nói.

“À, sao không thấy chị của anh?” Mạch Đương hỏi.

“Hôm nay chị tôi không về.” Trì Yến kéo cậu trở lại bàn trà ngồi xuống, Trì Đông Minh làm nóng tách xong thì châm cho bọn họ mỗi người một tách, Trì Bảo ôm bộ ghép hình đến cạnh Trì Đông Minh, như hiến vật quý nói: “Cha ơi xem nè, đây là anh Mạch Đương cho con, thật ngầu.”

Trì Đông Minh nhận lấy chăm chú nhìn nhìn, sờ sờ đầu nhóc, “Rất ngầu, có cảm ơn anh Mạch Đương chưa?”

“Có ạ.” Trì Bảo gật đầu, hỏi Mạch Đương, “Đúng không anh Mạch Đương.”

“Đúng, rất nghiêm túc cảm ơn.” Mạch Đương cười nói.

Trì Đông Minh nghe xong gật đầu, giúp nhóc mở hộp ra để nhóc chơi bên cạnh, sau đó hỏi Mạch Đương, “Trước đó nghe Trì Yến nói đầu con bị thương, hiện tại không sao rồi đi?”

“Đã khỏe hoàn toàn rồi ạ, cảm ơn chú quan tâm.” Mạch Đương ngồi nghiêm chỉnh nói lời tạ ơn.

Trì Đông Minh bật cười, “Không cần nghiêm túc như vậy, coi như nhà mình là được, về sau có rảnh liền cùng Trì Yến qua đây chơi.”

“Dạ, cảm ơn chú.” Mạch Đương nghiêm trang nói cảm tạ như cũ, hoàn toàn không nhìn ra bộ dáng si hán lưu manh bình thường trước mặt Trì Yến, đối với dáng vẻ giả vờ đứng đắn Mạch Đương bày ra này Trì Yến khẽ cười nhẹ, thừa dịp Trì Đông Minh nghiêng người lấy lá trà dùng tay véo một cái sau lưng cậu, véo không nặng, ngược lại có chút ngứa, Mạch Đương rụt lại, nhỏ giọng nói: “Đi đi đi.”

Trì Yến thu hồi tay, như không có gì xảy ra tiếp tục uống trà.

“Uống có quen không? Muốn đổi loại khác không?” Trì Đông Minh hỏi.

“Không cần không cần, rất dễ uống ạ.” Mạch Đương vội vàng nói, kỳ thực cậu không nếm ra trà tốt hay xấu, thế nhưng giờ này khắc này, dù cho cậu uống nước sôi với cậu mà nói cũng là ngọt.

Thời điểm uống trà cậu chú ý tới kết cấu nhà Trì Yến, là lầu nhỏ trên dưới hai tầng, trang hoàng tương đối thiên về kiểu Trung, đại bộ phận gia cụ là gỗ thật, dọn dẹp rất sạch sẽ, trên chiếc giá bên cạnh bàn trà còn trưng bày không ít vật trang trí tinh xảo, hoàn toàn tương phản với căn hộ hai phòng nhỏ hẹp kia của cậu.

Đầu ngón tay vuốt nhẹ miệng tách, đồ sứ trắng muốt dưới ngọn đèn lộ ra ánh sáng nhàn nhạt, cậu chậm rãi uống trà trong tách, nước trà ôn hòa chảy vào cổ họng, một đường chảy xuống dạ dày, nơi bị nước trà chảy xuôi qua chậm rãi nổi lên đắng chát nhàn nhạt.

Một mình Lưu Hồng Nhạn chuẩn bị một bàn đồ ăn lớn, còn làm vài dạng điểm tâm ngọt tráng miệng, lúc bà gọi Mạch Đương ăn cơm, Mạch Đương xém chút nữa không khống chế được lại cúi đầu chín mươi độ, Trì Yến nhìn thấu ý đồ của cậu, trước một bước túm cổ áo cậu lại, ngăn trở động tác kia.

“… Muốn siết chết tui hả.” Mạch Đương nhỏ giọng nói.

“Làm sao sẽ.” Trì Yến cười cười, buông áo cậu ra, thuận tay giúp cậu sửa lại cổ áo.

Mạch Đương vừa ngồi Lưu Hồng Nhạn liền múc cho cậu chén canh, cậu vội vàng đưa tay nhận, Lưu Hồng Nhạn lại tránh đi tay cậu cầm chén đặt trên mặt bàn, nói: “Đừng đừng đừng, cẩn thận phỏng tay.”

“Cảm ơn cô.” Mạch Đương nói, hai tay cậu đỡ chén, ngón tay có chút nóng nhưng lại không nỡ buông xuống, cậu cảm giác loại nhiệt độ này như nóng đến trong lòng mình.

Trì Yến ngồi bên cạnh lại đưa tay đẩy tay cậu ra, nói: “Đừng phát ngốc, ăn cơm.”

“Được.” Mạch Đương cười cười, thấy mọi người đều vào bàn rồi mới bưng canh lên uống một ngụm.

Lưu Hồng Nhạn gắp đồ ăn cho Trì Bảo, lại đẩy đẩy thịt trên bàn đến trước mặt Mạch Đương, nói: “Mạch Đương ăn nhiều thịt chút, con trai trưởng thành nhiều thịt mới đẹp, xem mặt con so với cô còn gầy hơn, này không được đâu.”

“Mẹ, mặt nhỏ là trời sinh.” Trì Yến nói.

“Nói bậy gì đó, mẹ con lúc vừa sinh ra mặt cũng nhỏ đó thôi.” Lưu Hồng Nhạn trừng mắt nhìn anh một cái, với lời của anh rất không hài lòng.

Trì Đông Minh gật gật đầu, “Ừ, cha làm chứng, mẹ con trước kia mặt vô cùng nhỏ.”

Lưu Hồng Nhạn đẩy ông một cái, không bằng lòng, “Hai cha con ông có ý gì hử, nói như mặt tôi hiện tại lớn lắm ấy.”

“Lớn hơn so với con.” Trì Bảo bên cạnh nhấc tay làm chứng, nhóc vừa lên tiếng mọi người đều nhịn không được nở nụ cười, Lưu Hồng Nhạn lại vừa bực mình vừa buồn cười, vỗ nhẹ đầu nhóc, cười mắng: “Thằng nhóc thúi, cũng không ngẫm lại xem ai nuôi con lớn như vậy, cánh cứng rồi phải không.”

“Cô giáo nói phải làm một đứa nhỏ thành thật, mẹ cũng nói vậy mà.” Trì Bảo nói.

Lưu Hồng Nhạn trợn trắng mắt, “Cô giáo còn bảo con phải hiếu thuận cha mẹ đó.”

Mạch Đương ngây ngẩn nhìn bọn họ trêu ghẹo nhau, thất thần trong nháy mắt, Trì Yến bên cạnh phát hiện cậu khác thường, nhẹ giọng hỏi, “Làm sao vậy?”

“Hử?” Mạch Đương thu hồi ánh mắt, khóe miệng kéo ra một tia cười, “Không sao, đồ ăn rất ngon.”

“Vậy sau này lại đây dùng cơm nhiều chút, cô nghe Trì Yến nói con ở một mình phải không?” Lưu Hồng Nhạn hỏi, “Dạ vâng, ở đường Nguyên Hồ bên kia.” Mạch Đương trả lời.

“Đường Nguyên Hồ bên kia trị an không quá ổn định, một mình con ở phải chú ý chút.” Trì Đông Minh nhắc nhở.

“Dạ, cảm ơn chú.” Mạch Đương gật gật đầu.

“Mạch Đương thích ăn gì, lần sau lại đây cô làm cho con, cô đây ngoại trừ nhảy múa còn thích nấu chút đồ ăn.” Lưu Hồng Nhạn nói.

“Con…” Trừ mẹ Mạch Nha cùng mấy dì trong cô nhi viện, đã rất lâu không có trưởng bối cười hỏi mình thích ăn gì như vậy, trong lòng Mạch Đương có chút xúc động, mở mở miệng nhưng trong nhất thời không biết có nên nói hay không.

“Mạch Đương?” Trì Yến lên tiếng kêu cậu một tiếng, “Cậu đang nghĩ gì vậy?”

“Con đều thích ăn, đồ ăn cô làm cực ngon, con rất thích.” Mạch Đương lấy lại tinh thần, đối diện với đôi mắt mang ý cười của Lưu Hồng Nhạn nói, lại nói tiếp kỳ thật cậu không có bao nhiêu cơ hội chung đụng với trưởng bối, mẹ mất sớm, tính cách trước kia của cậu cũng không chọc người thích, tuy rằng quen thuộc với gia đình Mạch Nha, trong lòng vẫn lo lắng sẽ quấy rầy cuộc sống của người khác.

Người phụ nữ lúc này cười hỏi cậu thích ăn gì, là mẹ của người cậu thích, bà thân thiết, dịu dàng, đối với chuyện mình đến chơi tỏ vẻ vô cùng hữu hảo hoan nghênh, thế nhưng bà không biết mình mang tâm tư kia với con trai bà.

Nếu bà biết…. Mạch Đương ngăn cản mình tiếp tục suy nghĩ.

“Thích thì ăn nhiều chút, đừng khách sáo, con cao như vậy, phải mập thêm chút mới tốt.” Lưu Hồng Nhạn không phát hiện dị thường của cậu, đưa tay nhéo nhéo cánh tay cậu, lắc đầu, “Cánh tay quá nhỏ, ăn nhiều thịt chút.”

“Con chỉ là trông hơi ốm, kỳ thật sức lực của con rất lớn.” Mạch Đương cong cánh tay khiến bắp thịt gồ lên cho bà xem.

Lưu Hồng Nhạn bị cậu chọc cười, liên thanh bảo cậu ăn nhiều chút, Mạch Đương ứng tiếng, nhét tôm chiên trong chén vào miệng, có lẽ là bị ý nghĩ trong lòng ảnh hưởng, món ăn vừa rồi còn cảm thấy vô cùng mỹ vị, đột nhiên trở nên có chút đắng chát.

“Được rồi, Mạch Đương biết nhảy quảng trường không?” Là nhân vật nhảy quảng trường truyền kỳ, đề tài của Lưu Hồng Nhạn vĩnh viễn không thể thiếu ba chữ này.

“Không ạ.” Mạch Đương không biết làm sao nói, cậu thuộc dạng người tay chân không cân đối, học không được cái này.

“Thật đáng tiếc, trong nhà đều không có người theo giúp cô.” Lưu Hồng Nhạn lắc đầu.

“Trì Yến biết ấy ạ, anh ấy nhảy rất đẹp mắt.” Mạch Đương vội vàng nói.

“Nó lười chẳng muốn đi, lần trước là cô khuyên mãi nó mới chịu đi thay một lần.” Lưu Hồng Nhạn liếc Trì Yến, bà nói chính là lần đầu tiên Mạch Đương nhìn thấy Trì Yến nhảy, nhắc tới chuyện này, hai người đều nhớ đến cảnh tượng lần đầu tiên gặp mặt, một câu “Cho em một ánh mắt nóng bỏng nóng bỏng” như tiếng vọng ma tính dưới đáy lòng, vẻ mặt Trì Yến không nói nên lời, Mạch Đương nhịn không được khẽ cười trộm, tiếp đó liền nghe Lưu Hồng Nhạn nói: “Trông cậy vào nó theo giúp cô còn không bằng trông cậy vợ nó sau này theo giúp cô.”

Mạch Đương thiếu chút nữa kẹp không được thịt viên trên đũa, nụ cười cứng nửa giây rất nhanh lại giương lên, cậu đặt thịt viên lại trong chén, cười nói với Lưu Hồng Nhạn: “Cô yên tâm đi, hiện tại rất nhiều người thích nhảy quảng trường.” Khi nói câu này cậu cảm giác kích động cùng vui sướng dưới đáy lòng trước đó đang tản đi từng chút một.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.