Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 201: Chương 201: Anh đã chết (1)




Tần Mặc không lên tiếng, lại gật gật đầu, cảm giác nóng bức vẫn không giảm, dạ dày trống trơn lại hơi đau, anh không khỏi nhíu mày.

Bạch Tiêu thấy Tần Mặc gật đầu sợ tới mức xuýt nữa thì ngã từ ghế xuống, vừa muốn rít gào, đây là Tô Song Song ngốc nghếch đó! Nhưng mà không nghĩ tới, thằng nhãi tiểu hồ ly kia lại không có cùng huyết thống với Song Song.

Bạch Tiêu lập tức cũng sốt ruột, nếu như thằng nhãi hồ ly kia có tình cảm với Tô Song Song, chuyện này sẽ phức tạp, anh đưa tay nắm lấy đầu mình, người luôn luôn có những ý nghĩ linh hoạt như anh cũng không có biện pháp gì.

“Phải phá hư chứ, Tô Song Song như vậy, phải nói rõ, khó có khả năng cô ấy nghĩ thằng nhãi hồ ly kia có ý khác với mình, đừng nói bản thân đã nhận ra, Tần Mặc… Đường đi lần này không dễ đi rồi.”

Bạch Tiêu cảm giác được tính chất nghiệm trọng của chuyện lần này, khó có được tư thế nghiêm túc như vậy, ngay cả xưng hô với Tần Mặc cũng đứng đắn hơn.

Anh nói xong, thấy Tần Mặc không nói gì mà rót một ly rượu, lập tức ngăn tay Tần Mặc lại, bệnh bao tử của Tần Mặc rất nghiệm trọng, có thể không chịu được dày vò như vậy.

Cổ tay của Tần Mặc né đi, vượt qua tay của Bạch Tiêu, Bạch Tiêu còn chưa phản ứng, anh liền ngẩn đầu uống hết rượu trong ly của mình,

Lửa giận trong Tần Mặc luôn luôn thiêu đốt, dường như chỉ có đau đớn mới có thể tạm thời đè nén lửa giận đó.

Cho dù anh biết Tô Song Song bị Tần Dật Hiên lừa gạt, nhưng nghĩ tới cô vì gã đó mà để lại mình anh, anh liền hận không thể băm thây tên đó trước mặt cô, sẽ cướp cô về, hung hăng trừng phạt cô.

Bạch Tiêu ngồi bên cạnh Tần Mặc, ngồi nghiêm chỉnh, bị dòng khí áp bách của Tần Mặc phát ra, cũng không dám thở mạnh.

Bình thường Tần Mặc xem thường, cũng không muốn dây dưa với nhiều người, đúng là nếu thật sự không vui, khi bình tĩnh, sẽ làm người ta không thể sống, mà chết cũng không xong.

Bạch Tiêu lại nghĩ đến Tần Dật Hiên, thằng nhãi tiểu hồ ly, suy nghĩ đến thủ đoạn kia của gã ta, có thể còn lợi hại hơn cả Tần Mặc, cơ thể liền run lẩy bẩy, không hổ danh đều là người nhà Tần, đều biến thái như nhau.

Hai người đều im lặng, trong thế giới của Tần Mặc, đối với kẻ thù phải diệt trừ, đúng là bây giờ, liên lụy tới Tô Song Song. Cô ấy bị Tần Dật Hiên lừa gạt, căn bản anh không thể xuống tay.

Đầu óc Bạch Tiêu xoay xoay, tay cũng không để yên, lập tức chuyển tất cả rượu trên bàn đến bên chân mình, Tần Mặc nhìn thoáng qua, không nói gì, cũng không lấy lại.

Mặc dù Tần Mặc khó chịu, nhưng tự chủ rất tốt, anh biết bây giờ mình uống rượu, căn bản không có tác dụng gì, chắc chắn anh sẽ không làm chuyện không có ý nghĩa này.

Đột nhiên Bạch Tiêu đứng lên, vẻ mặt vui mừng, anh quá kích động, đánh lên mặt bàn “bốp” một cái, rồi lập tức ôm lấy bàn tay đau ê ẩm của mình, cau chặt mày, lời vừa muốn nói ra đã quay trở về.

Tần Mặc lớn lên từ nhỏ với Bạch Tiêu, đương nhiên biết phản ứng này nhất định anh ấy đã nghĩ ra được biện pháp, nâng mắt lên nhìn anh, trong đôi mắt đào hoa lộ ra chút thắc mắc.

Bạch Tiêu bị ánh mắt lướt qua của Tần Mặc nhìn đến, lập tức cảm thấy được một chậu nước lạnh đổ xuống đầu, khiến an him lặng.

“Tiểu Tần Tần, tôi nghĩ đến một biện pháp rất tốt!” Bạch Tiêu suy nghĩ đến biện pháp của mình, liền cảm thấy phấn khởi.

Anh ta chớp mắt, cho dù biết tuyệt đối căn phòng này không bị nghe trộm, nhưng vẫn cúi đầu áp sát vào tai Tần Mặc như cũ, cười tít mắt nói rõ kết hoạch của mình.

Tần Mặc vừa nghe, gương mặt đang nhăn nhó liền dần dần giãn ra, đợi khi Bạch Tiêu nói xong, rốt cuộc sắc mặt đã khôi phục bình thường.

Nhưng mà vẫn có chút không yên tâm: “Anh có thể đảm bảo thời cơ vừa lúc không? Đừng để gã ta lợi dụng.”

Bạch Tiêu vừa nhắc tới Tần Dật Hiên, dường như cũng không vui, cả người bớt đi ý cười, hừ lạnh một tiếng, đôi mắt vẫn lộ ra sự bất cần đời: “Gã ta vẫn còn yếu lắm!”

Tần Mặc gật gật đầu, bày tỏ sự tín nhiệm với anh ta, tảng đá lớn trong lòng đã với đi một chút.

“Tình hình công ty như thế nào?” Chuyện Tô Song Song tạm thời giải quyết xong, Tần Mặc bắt đầu nói chuyện chính sự.

Bạch Tiêu vừa nghe Tần Mặc nói chuyện công ty, cả người lại khôi phục bộ dáng không đứng đắn, cùng với khuôn mặt kia thật sự là không hề tương xứng. Có khi Tần Mặc đã cảm thấy thật sự Bạch Tiêu mù quáng khi bày ra vẻ mặt nghiêm trang như vậy.

“Công ty, hừ, đám hồ ly già kia đều ló đầu ra hết rồi, cũng nhờ thằng nhãi tiểu hồ ly mà tôi đã thăm dò nhiều lần, danh sách cụ thể tôi đã đưa tới, chỉ có một hai tên ẩn nấp sâu quá, còn phải nghĩ biện pháp dẫn nhóm người đó tới.”

“Ừ, đừng nóng.” Đương nhiên Tần Mặc không vội, con đường theo đuổi vợ của anh chưa xong, lại thêm tiểu hồ ly Tần Dật Hiên này, anh sẽ không thể theo Tô Song Song mà rời bỏ vị trí của mình.

Bạch Tiêucũng hiểu rõ tính toán của Tần Mặc, anh ngồi nghiêm chỉnh một lúc, toàn thân không thoải mái, liền đặt hai chân lên bàn, nhìn Tần Mặc, vui sướng khi người khác gặp họa bắt đầu trêu chọc:

“Tôi nói… Cậu muốn đưa cái cô ngốc kia về thì phải tấn công mạnh mẽ, tính khí của cô ấy hơi ngốc nghếch, cũng không được vài ngày, sẽ ngoan ngoãn về nhà với cậu rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.