Đột nhiên Bạch Tiêu nhớ tới Tần Mặc cực kỳ tin tưởng cái bộ sách “Trúng kế tình yêu” cực kỳ yêu nghiệt kia, ánh mắt vụt sáng lên, liền lừa dối hỏi Tần Mặc: “Này toàn bộ cuốn “Trúng kế tình yêu” tôi cũng đọc qua một lượt rồi, cậu hãy nói qua một chút, tôi xem xem có thể tìm được biện pháp hay không.”
Quả thật, khi Bạch Tiêu nhắc tới quyển sách này, rốt cuộc Tần Mặc liền thả tập tài liệu trong tay xuống, ngẫm nghĩ một lúc, rồi chỉ nói một câu đơn giản: “Cô ấy hỏi tôi có phải là Tần Dật Hiên đã lừa gạt cô ấy hay không, có phải là đang giả bộ bị bệnh không, tôi đã gật đầu rồi, vậy mà vì sao cô ấy vẫn không tin tôi, còn bỏ đi như vậy?”
Bạch Tiêu vừa nghe nói đã cảm thấy có cái gì đó không đúng. Nhị Manh Hóa đã có thể đưa ra câu hỏi như vậy dựa theo tính cách của cô ấy, chắc chắn là cô ấy đã cảm thấy có điều gì đó không đúng nên mới đến đây.
Nhưng vì sao cô lại còn biểu hiện vẻ tức giận như vậy nhỉ? Theo bản năng Bạch Tiêu đã cảm thấy là Tần Mặc đã trách sai rồi. Anh hơi ngửa đầu, chỉ tiếc không thể rèn sắt thành thép, hỏi tiếp một câu: “Có phải cậu đã nói câu gì đó kỳ quái không vậy? Hoặc là Nhị Manh Hóa có biểu hiện gì đó kỳ quái hay không?”
Tần Mặc lại nghĩ nghĩ, sau đó mới phun ra mấy chữ ngeh lạnh băng: “Cô ấy luôn nháy mắt.”
“...” Bạch Tiêu vừa nghe vậy, liền hít mạnh vào một hơi dài mới kiềm chế được bản thân không vươn tay ra đập cho Tần Mặc một cái.
Tần Mặc thấy Bạch Tiêu nhắm mắt lại hít sâu một hơi, bộ dạng như muốn co rút lại, liền để tay lên nút bấm gọi chuông: “Tôi gọi bác sĩ cho cậu nhé?”
“...” Bạch Tiêu nghe nói như thế, anh liền cảm thấy như bản thân đã bị chỉ số cảm xúc thấp quá mức của Tần Mặc đánh bại, vừa định lắc đầu, nhưng thoáng nhìn lướt qua chỗ mấy chiếc kim truyền dịch bị Tần Mặc rút ra kia, lại gật đầu một cái.
Ba ngày nay Tần Mặc một mực làm việc không ngủ không nghỉ, quả thực anh đã giày vò bản thân, lăn đi lộn lại đến mệt lử, sắp chết đến nơi. Bình truyền dinh dưỡng này chính anh đã phải túm lấy Tần Mặc, đánh cho một cái bất tỉnh rồi sau đó anh mới đưa đến bệnh viện để truyền cho Tần Mặc.
Tần Mặc vừa tỉnh lại, mặc dù không rút kim ra, nhưng lại bảo thư ký mang tất cả công văn tài liệu đến đây để anh tiếp tục xử lý, coi con người mình tựa như một cỗ máy móc đã được bảo dưỡng tốt rồi, làm cho người khác cảm thấy không thể nào không tức giận được.
Bạch Tiêu biết rõ đối với Tần Mặc, Tô Song Song là người rất quan trọng. Nhưng từ trước đến giờ, anh lại không ý thức được rõ ràng cô lại là người quan trọng đến mức có thể làm cho Tần Mặc lâm vào tình trạng tự mình giày vò bản thân mình đến chết đi sống lại như vậy.
Lúc trước Bạch Tiêu nghĩ, Tần Mặc đã muốn làm cho bộ dạng của chính mình lăn qua lăn lại đến chết như vậy mới hả giận, hay là hôm nay anh phải đi tìm Tô Song Song, cho dù có phải đi cướp đoạt anh cũng phải đoạt lại cô bằng được, sau đó buộc cô lại ở trên giường của Tần Mặc.
Ai ngờ đâu, đột nhiên Thẩm Ôn Uyển đến đây, lại còn nói rõ ràng, trong tay cô ta đang nắm được điểm yếu của Tần Dật Hiên nên yêu cầu được gặp Tần Mặc. Bạch Tiêu tuyệt đối không tin Thẩm Ôn Uyển, cảm nhận được ngay rằng cô ta đang có âm mưu gì đó.
Chính là do anh nghĩ tới bộ dạng của Tần Mặc lúc này đang trong tình trạng nửa chết nửa sống, nên mới cho Thẩm Ôn Uyển gặp Tần Mặc, trong nội tâm anh vẫn đang ôm ấp một chút chờ mong, hy vọng người phụ nữ này có thể chọc giận được Tần Mặc.
Chỉ cần Tần Mặc có thể tức giận, ít nhất anh vẫn còn có cảm xúc của một con người, còn là một con người, vậy xem ra anh vẫn còn có thể cứu chữa được.
Nhưng Bạch Tiêu lại tuyệt đối không ngờ rằng, Tô Song Song có thể tới nơi này, hơn nữa lại còn trong tình huống như vậy. Hôm nay ngẫm nghĩ lại, Bạch Tiêu nhận thấy, chắc chắn là Tô Song Song đã phát giác ra được chuyện gì đó, cho nên cô khi đi ra khỏi đây cô mới tức giận như vậy.
Chỉ tiếc Tần Mặc này lại là một con người có chỉ số cảm xúc thấp, không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, không biết nhìn mà diễn kịch cho khéo, hoàn toàn không hiểu được rằng, Tô Song Song đang “Dụng tâm lương khổ” (chịu khổ để thực hiện mưu đồ).
Bạch Tiêu nhìn lướt qua Tần Mặc, không hiểu sao, đột nhiên anh cảm thấy Tần Mặc thật sự rất ngu xuẩn, quá mức ngu xuẩn, thực sự không có một chút nào đáng để người ta yêu! Anh thở dài, vừa nghĩ tới chuyện sẽ không biết phải giải thích chuyện này như thế nào để cho Tần Mặc hiểu được, vẻ mặt anh liền giống như người bị táo bón vậy.
“Kỳ thật, Nhị Manh Hóa luôn nháy mắt với cậu như vậy là muốn ám hiệu cho cậu biết, cô ấy đang diễn trò với cậu đấy. Tôi đoán chừng Nhị Manh Hóa đã biết được điều gì đó, cho nên không mới không muốn bứt dây động rừng. Vì vậy, tôi muốn nói với cậu điều này, tiểu Tần Tần à! Cậu phải mau chóng sửa sang lại con người mình một chút đi, cho nó ra hình dạng của con người một chút!”
Bạch Tiêu quét từ trên xuống dưới khắp người Tần Mặc một vòng, cái nhìn đầy vẻ ghét bỏ. Bộ dạng này của Tần Mặc quả thực lôi thôi nhếch nhác quá mức. Mặc dù loại chán chường này vẫn mang chút hơi hướng anh tuấn đấy, nhưng thật sự là Tần Mặc đã quá nhếch nhác lôi thôi, phỏng chừng từ trên xuống dưới, khắp trên người anh lông cũng đã mọc dài ra rồi!
Bởi vì Bạch Tiêu biết rõ tình huống bây giờ rất có lợi, anh vẫn một mực căng thẳng lo lắng cho Tần Mặc, rốt cục giờ đây trái tim anh đã có thể buông lỏng được rồi. Anh không sao kiềm chế nổi ý nghĩ lúc này chỉ muốn trêu chọc Tần Mặc một chút.
“Nếu không đến lúc đó cho dù Nhị Manh Hóa có trở lại, cũng bị cái bộ dạng nhếch nhác lôi thôi này của cậu dọa sợ mà bỏ chạy!” Bạch Tiêu nói xong trên mặt càng lộ rõ vẻ ghét bỏ hơn.
Tần Mặc tuyệt đối không tin lời Bạch Tiêu vừa nói. Anh dứt khoát xem nhẹ lời nói vừa rồi của Bạch Tiêu, tiếp tục cúi đầu xử lý tài liệu trong tay. Anh căn bản không sao dừng được ý muốn tự làm khổ bản thân.