Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 191: Chương 191: Chương 112: Lần đầu đọ sức




Tần Mặc không định để ý tới Tần Dật Hiên, đúng lúc này người quản lý của Tần Dật Hiên đưa bác sĩ tới, bác sĩ vừa thấy điệu bộ này, trong lòng rõ ràng người tới là nhân vật lớn, nháy mắt nuốt nước miếng một cái.

Anh ta gật đầu với Tần Dật Hiên, vừa muốn nửa ngồi xuống kiểm tra cổ chân Tô Song Song, đã cảm giác được có một luồng áp lực ép người kéo tới bên cạnh.

Anh quay đầu nhìn lại, trông thấy Tần Mặc, thật vất vả mới có thể kéo ra nụ cười, lúc này Tần Mặc đứng lên, ở bên người Tô Song Song, rốt cuộc cũng chịu ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tần Dật Hiên một cái.

Tần Dật Hiên thấy Tần Mặc nhìn tới, cười đến vô cùng vô hại, hệt một cậu em trai sùng bái anh họ của mình vậy, ánh mắt sáng lấp lánh.

Chẳng qua chỉ có Tần Mặc cùng Tần Dật Hiên biết, trong chớp nhoáng ánh mắt bọn họ chạm vào nhau này, tia lửa văng khắp nơi, ai cũng không thèm để người kia vào mắt.

"Cổ chân của cô đây trước đó đã từng bị thương, vẫn chưa khỏi hoàn toàn, hôm nay lại bị ngã thêm lần nữa, mới gây ra đau đớn khó nhịn, nhưng không có gì đáng ngại, đi về tiếp tục bôi thuốc, cẩn thận một chút cố gắng đừng để vất vả, đừng xoay vặn cổ chân nữa là được."

Bác sĩ chủ nhiệm này vừa thấy không có gì trở ngại, thở phào nhẹ nhõm, lúc này viện trưởng bệnh viện nghe được phong phanh liền tới, vừa thấy là người nhà họ Tần, lập tức cung kính.

Ông ta nhìn Tần Dật Hiên rồi lại nhìn Tần Mặc, mặc dù bây giờ chuyện Tần Mặc bị phá sản đang huyên náo xôn xao khá lớn, thế nhưng lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, ông vẫn như cũ cung kính gật đầu với cả hai người.

Tần Mặc vẫn giữ bộ dạng cao ngạo trước sau như một không đặt ai vào mắt, anh thấy Tô Song Song đã không có chuyện gì, trực tiếp khom lưng ôm ngang người cô.

Vốn Tần Dật Hiên đang muốn nói với viện trưởng đôi lời, vừa thấy Tần Mặc trực tiếp ôm Tô Song Song lên, ánh mắt bỗng nhiên trợn to lên, trong mắt anh tư thế này, thật sự là thân mật quá mức!

Tô Song Song không nghĩ tới Tần Mặc không nói hai lời đã bế cô lên, kinh ngạc thốt lên một tiếng, hô xong mới có cảm giác ngạc nhiên, vội vàng vươn tay nhỏ che miệng mình lại.

Tần Mặc nhìn lướt qua Tần Dật Hiên, thị uy trong im lặng, sau đó ôm Tô Song Song sãi bước đi ra ngoài.

"Chờ đã!" Đương nhiên Tần Dật Hiên sẽ không cho phép Tô Song Song rời khỏi tầm mắt của mình dễ dàng như vậy, lại còn do Tần Mặc dẫn đi, việc này khiến anh không thể nào chấp nhận được.

Quát nhẹ một tiếng, vệ sĩ vẫn luôn canh giữ bên cạnh đều đồng loạt đứng lên, ngăn chặn lối đi của Tần Mặc.

Vốn Tô Song Song còn muốn kêu dừng, thế nhưng vừa thấy tư thế chắn lối đi kia của đám vệ sĩ, thì theo bản năng ngẩng đầu nhìn Tần Mặc, không phải Tô Song Song là người đa sầu đa cảm, thế nhưng giờ phút này, cô vô cùng lo lắng cho Tần Mặc.

Vốn dĩ Tần Mặc là người đứng ở trên đỉnh kim tự tháp quang vinh, có thể tưởng tượng được những người sinh ra đã ngậm thìa vàng như anh trước nay chưa từng bị người khác cứng rắn ngăn cản như thế này.

Cô rất sợ một màn này sẽ khiến Tần Mặc bị kích thích, không phải cô lo lắng Tần Mặc sẽ không gượng dậy nổi, mà cái cô lo chính là một khi tiểu cầm thú bị kích thích tức điên lên, lại ra tay đánh nhau với bọn họ, chắn chắn anh sẽ phải chịu thiệt.

Tô Song Song lập tức bò lên trên đầu vai Tần Mặc, quay đầu lại nhìn Tần Dật Hiên, cho anh một nụ cười yên tâm: "Anh, đây là hàng xóm của em, sau khi em bị thương đều là anh ấy giúp em, anh yên tâm đi!"

Lúc này Tần Dật Hiên đã đi tới đó, anh dừng lại sau lưng Tần Mặc nửa bước, nhìn Tô Song Song, vươn tay xoa xoa tóc của cô, động tác thành thạo, dáng vẻ thân mật, giọng nói mềm mỏng lộ vẻ cưng chiều không hề che giấu: "Anh đưa em về nhé?"

Tần Mặc nghiêng đầu vừa lúc nhìn thấy một màn này, trực tiếp đi thẳng lên trước một bước, tay của Tần Dật Hiên liền lơ lửng giữa trời, anh ta cũng không xấu hổ, tự nhiên thu tay về, nhìn Tô Song Song, vẻ mặt cưng chiều.

Đương nhiên Tô Song Song cho rằng sự cưng chiều này là cách anh trai cưng chiều em gái, hệt như năm năm trước, cô hoàn toàn không có chút suy nghĩ gì khác.

Ngược lại cô còn có ý nghĩ ở lại với anh trai thêm một lúc, nói những chuyện đã xảy ra trong năm năm này, thế nhưng vừa nghĩ tới tiểu cầm thú đang ôm mình bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ, cô cũng không dám suy nghĩ lung tung.

Còn nữa, nếu để cho Tần Dật Hiên biết nhà của mình, cô phải giải thích thế nào về việc Tần Mặc ở tại nhà mình kia chứ! Chỉ sợ càng tô lại càng đen.

Đối với mối quan hệ giữa mình và Tần Mặc hiện nay, chính cô cũng còn rất mơ hồ, hơn nữa theo bản năng cô vẫn muốn trốn tránh, vừa nghĩ tới quyết định phải đưa ra sau hai mươi ngày nữa kia, cô liền sợ hãi, lại càng không muốn để cho người khác quấy rối sự thăng bằng thật vất vả mới có được giữa cô và Tần Mặc.

Tô Song Song xoay hai tròng mắt, Tần Dật Hiên nhìn bộ dạng khó xử của Tô Song Song, tuy rằng trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười, thế nhưng trong lòng đã không nén được ghen tỵ cùng tức giận.

Vì sao Tô Song Song có thể thân mật với Tần Mặc như vậy, mà với anh, lại luôn có cảm giác ngăn cách, lẽ nào thời gian năm năm thật sự có sức ảnh hưởng lớn như vậy ư?

Thế nhưng theo như anh biết, Tần Mặc mới trở về đây không tới hai tháng, thời gian hai tháng này, sao anh ta và Tô Song Song có thể tiến triển đến độ thân mật như vậy!

"Không tiện?" Tần Dật Hiên nói xong liền ho nhẹ, trên mặt dường như cũng khó coi hơn, Tô Song Song vừa nghe Tần Dật Hiên ho khan, trái tim nháy mắt liền nhảy lên, cô muốn hỏi chuyện này từ sớm rồi, vì sao giờ đây cơ thể anh lại trông bệnh tật như thế.

"Anh, anh bị bệnh?" Tô Song Song nói một tay chống lên vai Tần Mặc, chỉ kém nước đặt luôn tay kia lên đầu Tần Mặc, tư thế này, thật giống sắp bay lên. (Lin: dạ, hãy tưởng tượng kiểu bay của anh siêu nhân.)

Tần Mặc không thích Tô Song Song tỏ vẻ quan tâm tới người khác quá nhiều, dứt khoát nhấc chân muốn đi, Tô Song Song cảm giác được ý muốn của Tần Mặc, chụp lấy bờ vai anh.

Tần Mặc cắn răng, dừng lại, chỉ là sự tức giận trong cặp mắt đào hoa kia lại càng đậm hơn, đã hiện ra chút sắc hồng.

"Đúng vậy, lúc đi nước ngoài, cơ thể có chút vấn đề, bây giờ. . . Khụ khụ vẫn luôn duy trì ở. . ." Nói tới đây, trên mặt Tần Dật Hiên toát ra vẻ cô đơn.

Lời nói này rất có kỹ xảo, cũng không có nói bệnh tình của mình nặng bao nhiêu, thế nhưng chỉ với một câu “duy trì”, coi như đã làm cho tim của Tô Song Song nhảy tới tận cổ.

Trong nháy mắt Tô Song Song trở nên khó chịu, cô vươn tay muốn an ủi Tần Dật Hiên một chút, chỉ là nơi này thực sự không phải chỗ nói chuyện, cô lại không tiện nói Tần Dật Hiên tới nhà mình, Tô Song Song bắt đầu thấy khó xử.

"Nếu không, tới nhà anh ngồi một chút?" Tần Dật Hiên nhìn lướt qua bóng lưng cứng ngắc của Tần Mặc, lại ho khan vài tiếng, câu này là nói với Tần Mặc: "Cũng đã lâu em không gặp anh họ rồi, thật rất nhớ anh, cùng đi, như thế được chứ?"

Tô Song Song lập tức buông tay ra, trở lại trong ngực Tần Mặc, ngửa đầu nhìn anh.

Tần Mặc cúi đầu nhìn cô, khuôn mặt vẫn tê liệt như cũ, không có biểu tình gì, anh mở miệng, giọng nói lành lạnh: "Đi về với tôi, hay đi cùng cậu ta?"

"!" Tô Song Song nghe được, liền ngây ngẩn cả người, cô nhìn Tần Mặc, nhìn hình ảnh chính mình trong đôi mắt đào hoa đen nhánh đã hơi hơi phiếm hồng kia, không biết vì sao trái tim Tô Song Song bỗng thấy căng thẳng, lại có cảm giác đau lòng.

Tuy rằng trên mặt Tần Mặc không có biểu cảm gì, thế nhưng cô tự cảm giác được sự mong đợi ẩn dấu dưới vẻ lạnh lùng kia của Tần Mặc, tựa hồ muốn nói, đừng đi. . .

Tô Song Song biết khả năng này chỉ là do chính mình bổ não thái quá nên sinh ra ảo giác, thế nhưng cô vẫn cảm thấy đau lòng, không muốn làm Tần Mặc khó chịu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.