Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 196: Chương 196: Chương 116: Dạy tôi làm thế nào để làm được




“Sao đột nhiên lại tỉnh dậy?” Tần Mặc ngẩng đầu liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, đã hơn mười hai giờ rồi, lúc nói chuyện anh vẫn rất tự nhiên đặt quyển sách trong tay vào ngăn kéo.

Tần Mặc vừa mở miệng, Tô Song Song liền cảm thấy càng lúc lại càng không thích hợp, bình thường Tần Mặc là loại người có thể không nói lời nào sẽ không mở miệng, đơn giản là tiếc chữ như vàng, hôm nay nhìn trộm loại sách quỷ dị này không nói, hãy còn chủ động mở miệng, thật sự quá kỳ quái.

Chuyện có bất thường tất có quỷ, Tô Song Song tức khắc lên tinh thần, cô tiến tới, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ngăn kéo của Tần Mặc, nở nụ cười tinh quái, cực kỳ bỉ ổi.

“A Mặc, anh đang xem sách gì vậy?” Tuy rằng ngoài miệng Tô Song Song chưa nói, thế nhưng bộ dáng kia, rõ ràng đang nói, có phải anh đang coi thể loại sách không lành mạnh* hay không?

*gốc: tiểu hoàng thư: văn hóa phẩm đồi trụy, sách báo có nội dung không lành mạnh, một số loại mạnh hơn thì có thể gọi là sách khiêu dâm. (theo bạn hiểu là thế :D.)

Đương nhiên Tần Mặc không biết Tô Song Song đã nghĩ đi xa lệch thái quá như vậy, anh tăng độ sáng của chiếc đèn bàn lên, lúc này mới quay đầu lại nhìn Tô Song Song, ánh mắt của cô sáng long lanh, lập tức Tần Mặc cảm thấy không tốt lắm.

“Manga.” Lời ít mà ý nhiều, rất phù hợp với tính cách của Tần Mặc.

Tô Song Song thu hồi ánh mắt đang nhìn ngăn kéo, nhìn về phía Tần Mặc, nụ cười lại càng bỉ ổi hơn, cô xoa xoa tay, một bộ bà ngoại sói, cười tới nỗi cả người Tần Mặc đều cảm thấy không được hay ho.

“A Mặc, anh đừng giả bộ ra vẻ nữa, tôi biết hết rồi!” Nói xong, ánh mắt Tô Song Song liếc liếc nhìn ngăn kéo bị Tần Mặc đóng chặt cứng lại kia.

“!” Tần Mặc liền hết hồn, ngay sau đó nhíu mày theo thói quen, “Em biết mật mã?”

“Không biết.” Tô Song Song vừa thấy cái phản ứng này của Tần Mặc, lập tức xác định được suy nghĩ trong lòng mình là đúng, nhất định sách trong ngăn kéo này có gì đó quái lạ.

“Vậy sao em thấy được.” Tần Mặc hơi khó hiểu, nhíu mày, luôn cảm thấy Tô Song Song đang tung lưới chờ mình nói ra câu này, thế nhưng nghĩ lại, chỉ số thông minh của Tô Song Song còn chưa cao như vậy, hẳn là không thể nghĩ ra mưu kế này.

“Một người đàn ông, hơn nửa đêm không ngủ được, trốn dưới đèn bàn xem manga, A Mặc, anh nói người đó có thể xem loại manga gì nữa chứ?” Tô Song Song nói xong liền quét mắt đánh giá Tần Mặc từ trên xuống dưới, một bộ anh như vậy cũng là chuyện bình thường con người cả mà, không cần tỏ vẻ vờ vĩnh như vậy.

Chẳng qua ánh mắt của Tô Song Song thật sự là quá bỉ ổi, vô cùng có thần nhìn Tần Mặc 囧囧, thật vất vả Tô Song Song mới có thể chiếm thế thượng phong trong cuộc chiến với tiểu cầm thú, đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh.

Hơn nữa không biết có phải là do ánh sáng của đèn bàn quá ấm áp hay không, lần đầu tiên trong đời Tô Song Song thấy gò má của Tần Mặc rõ ràng hơi phiếm hồng lên, nhất thời Tô Song Song như uống phải thuốc lắc**, hưng phấn vô cùng.

**Gốc: đánh huyết gà: uống máu gà, dạng như con gà chọi hăng máu thích đá bậy.

Vươn tay vỗ vỗ vai Tần Mặc, Tô Song Song tỏ vẻ lời nói ý vị sâu xa kì thực lại đang nghẹn cười nghẹn tới không chịu nổi mà nói: “Anh yên tâm, anh như thế này là chuyện thường tình, hai ta quen biết như vậy, tôi sẽ không cười nhạo anh!”

Tô Song Song chính là công khai cười vào mặt Tần Mặc, nhìn gương mặt kinh ngạc của anh, cô thật không nhịn nỗi nữa, lại sợ cười ngay trước mặt Tần Mặc, mình sẽ bị chết vô cùng thê thảm, vội vàng ôm bụng muốn chạy ra ngoài.

Thế nhưng cô mới nhấc chân định đi, thì Tần Mặc đã vươn tay nắm lấy cánh tay của cô, bàn tay lành lạnh của Tần Mặc chạm vào cánh tay Tô Song Song, Tô Song Song liền giật mình một cái.

Một nửa là vì đột nhiên có cảm giác mát mẻ, một nửa kia là vì Tô Song Song đã dự chi trước do mình tự đắc hăng hái quá, chọc giận tiểu cầm thú!

Chờ một lúc, Tần Mặc không nói gì, Tô Song Song lại có cảm giác không chịu đựng được nữa rồi, đây tuyệt đối là hành hạ tinh thần người khác mà!

Tô Song Song chậm rãi xoay người lại, vừa quay đầu đã nhìn thấy Tần Mặc đang nhìn mình chằm chằm, đương nhiên từ gương mặt tê liệt của Tần Mặc Tô Song Song có nhìn mãn kiếp cũng không nhìn được gì, thế nhưng lúc này người bị nhìn đến nổi da gà đã đổi thành cô.

Chờ một hồi nữa, Tần Mặc vẫn im lặng không nói, thật ra Tần Mặc không hề có ý gì khác, anh chỉ đang suy tư, Tô Song Song nói biết anh nhìn cái gì là cái gì chứ, là thật sự đã biết rồi hay chỉ là giả vờ.

Tô Song Song lại cho rằng Tần Mặc làm thế này là muốn thực hành chiến tích giày vò tinh thần của cô, hai người nhìn nhau một lúc lâu, Tô Song Song thua trận.

Cô bắt đầu phô trương thanh thế hét lên: “Có gì đâu! Không phải chỉ là tiểu Hoàng thư* thôi sao! Tôi còn ngắm mỹ nam nữa đây này! Anh không cần xấu hổ, cũng không có gì phải xấu hổ! Nếu không hiểu thì cứ hỏi chị đây, chị sẽ giúp! Vả lại đàn ông bình thường ai cũng có chuyện này. . . .”

*Tiểu hoàng thư: là loại sách văn hóa phẩm không lành mạnh, dang như sách XXOO chẳng hạn. Và ở đây tiểu cầm thú đang đọc manga, là sách XXOO có tranh đấy bà con à.

Tần Mặc nghe thế chợt đứng bật dậy, Tần Mặc cao hơn Tô Song Song một cái đầu, đột nhiên đứng lên làm Tô Song Song giật nảy mình.

Tô Song Song lập tức có cảm giác mình nói hơi bị nhiều, vươn tay che cái miệng nhỏ của mình lại, ngửa đầu nhìn Tần Mặc cười lấy lòng.

Ngay sau đó cô vô thức lui về sau một bước, nhưng mà cánh tay còn bị Tần Mặc nắm lấy, căn bản là không nhúc nhích được.

Đột nhiên cánh tay Tần Mặc hơi dùng sức, trực tiếp kéo vào Tô Song Song vào ngực mình, tay anh nhẹ nhàng nắm lấy cằm nhỏ của Tô Song Song, buộc cô phải nhìn mình.

Tô Song Song ngây ngốc bị nhốt vào lòng, con ngươi co rụt lại, ánh mắt trợn tròn nhìn chằm chằm Tần Mặc, không biết anh đang muốn gì.

Chợt Tần Mặc cúi đầu, môi mỏng dán lên lỗ tai bị ngọn đèn chiếu vào gần như trong suốt của Tô Song Song, nhẹ giọng nói: “Trong sách XX có gì?”

Giọng nói của Tần Mặc rất bình tĩnh, lạnh lùng, nói xong, anh lại ngẩng đầu lên, tỏ vẻ tôi đang chờ em giải thích, Tô Song Song nuốt nước miếng một cái, vẫn chưa hồi phục tinh thần từ cảm giác khiếp sợ vừa rồi.

Lời này của Tần Mặc là có ý gì? Nghĩ đến đây, Tô Song Song vội vàng quét trên dưới Tần Mặc một vòng, dầu gì trước kia anh cũng là một tổng giám đốc mà, coi như giữ mình trong sạch, sinh hoạt cá nhân không thối nát, nhưng cũng không thể thuần khiết đến thế này chứ?

Nghĩ đến đây chính Tô Song Song cũng không chú ý tới, ngoài kinh ngạc, bản thân mình còn có chút vui vẻ nữa, cô mím môi, che giấu vui vẻ nơi khóe miệng, ngôn từ chính nghĩa nói: “Tự mình lên baidu tìm đi.”

“Tôi muốn xin em chỉ bảo, trong đó có những gì?” Tần Mặc vẫn không buông Tô Song Song ra, cúi đầu nhìn sâu vào cô, trong con ngươi đen nhánh điểm chút ánh sáng xanh lam phản chiếu hình ảnh Tô Song Song, tạo cho Tô Song Song chút ảo giác, anh vừa chuyên chú lại vừa thâm tình.

Thanh âm khàn khàn hơi đè thấp, trầm thấp mà gợi cảm, trong nháy mắt lòng của Tô Song Song như đã bị hòa tan, giọng nói của Tần Mặc tựa hồ có ma lực, làm cho cô không cách nào phản bác.

Hơn nữa Tô Song Song phát hiện mình đã tự đào một cái hố, sau đó mình còn tự nhảy vào, nằm ở trong đó còn thuận tiện la hét, chôn tôi đi mau chôn tôi đi!

Biết vậy cô đã chẳng làm, sao lại huênh hoang nói ra rồi giờ bị xin chỉ bảo.

“Cái kia. . . Chính là có hôn nhẹ. . .” Gương mặt Tô Song Song đỏ lên, cảm giác tuyệt đối là đầu mình đã bị lừa đá, thế mà lại thảo luận về tiểu Hoàng thư với Tần Mặc thật.

“Giống như vậy?” Tần Mặc nói xong, trực tiếp cúi đầu, nhẹ nhàng chạm vào đôi môi đỏ mọng của Tô Song Song, hệt như chuồn chuồn lướt nước. (hôn phớt)

Nếu không phải nơi cánh mũi vẫn còn lưu lại mùi vị của Tần Mặc, Tô Song Song đã cho là mình háo sắc quá mức rồi, tới nỗi xuất hiện cả ảo giác.

“Còn có cái gì?” Nói xong, Tần Mặc dùng đôi mắt kia nhìn chăm chú vào Tô Song Song, dáng vẻ bình tĩnh trong sáng thế này, thật giống như việc vừa rồi anh làm không phải là hôn trộm, mà là quang minh chính đại nghiên cứu vấn đề học thuật.

Cho dù Tô Song Song có muốn lên án anh, mắng anh giở trò lưu manh, nhưng nhìn vào mắt anh, lại cảm thấy có phải mình đang suy nghĩ nhiều quá không!

“Hả?” Tần Mặc thấy Tô Song Song không nói gì, khẽ hỏi một tiếng, âm cuối hơi nâng lên, lộ ra sự quyến rũ khôn tả.

Trái tim nhỏ của Tô Song Song lập tức run rẩy theo, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập, một luồng cảm giác tê dại trực tiếp chà xát từ xương cùng*** đến đỉnh đầu cả người đều mềm nhũn rã rời.

***Xương cùng: hay còn gọi là xương đuôi/xương cụt, sau khi con người tiến hóa từ vượn cổ thành người hiện đại thì không còn đuôi, mà chỉ còn một khớp xương nhỏ, biểu thị cho sự tiến hóa. Ai muốn biết tra gg hoặc sách sinh học bài cơ thể người.

Cô nhìn Tần Mặc đối diện đang dùng vẻ mặt cấm dục hỏi ra những lời hạ lưu như vậy, trái tim lại run rẩy, đau thương suy nghĩ: ham muốn tò mò của anh mạnh mẽ như vậy thật sự sẽ tốt chứ?

“Ôm một cái. . .” Chẳng biết tại sao Tô Song Song lại phun ra hai chữ, vừa nói ra khỏi miệng, liền cảm giác có chỗ không đúng, sao cứ như mình đang đòi được ôm vậy.

Cô còn chưa phản ứng kịp, thì Tần Mặc đã vô cùng “Nghe lời” ôm Tô Song Song vào ngực, anh cúi đầu xuống, áp vào gáy Tô Song Song.

Tần Mặc vừa quay đầu đôi môi mỏng liền lướt qua tai Tô Song Song, hai tai Tô Song Song sớm đã hồng thấu lên, cảm giác được vật ấm áp đụng vào tai mình, tai nhỏ liền run lên.

“Làm. . . Làm gì. . .” Tô Song Song vừa mở miệng, giọng nói cũng theo đó run lên, hôm nay tiểu cầm thú thật sự quá không bình thường! Khiến cho tim gan của cô đều run rẩy theo ah!

“Còn có cái gì?” Môi mỏng của Tần Mặc nhẹ nhàng chạm vào tai nhỏ của Tô Song Song, hơi thở ấm áp phả ra, một lường khí nóng hổi phun vào trong tai Tô Song Song.

Tô Song Song giật mình một cái, cảm giác rã rời kia càng thêm mạnh mẽ, hai chân cô hơi hơi run lên, đôi tay nhỏ bé dùng sức nắm vạt áo trước bộ ngực Tần Mặc.

“Hả? Còn có cái gì, nói cho anh biết. . .” Tần Mặc hệt như yêu nghiệt cúi người xuống, dùng khuôn mặt cấm dục kia nói ra mấy lời không biết xấu hổ, suýt nữa đã giày vò Tô Song Song điên lên.

Tô Song Song mơ mơ màng màng, lượn quanh cánh mũi tất cả đều là mùi vị của Tần Mặc, cô cắn môi, cảm giác môi mỏng của anh vẫn như có như không lướt qua tai mình, khiến cả người cô nhẹ run lên.

“Ừm?” nhẹ nhàng ừm một tiếng, toàn thân Tô Song Song run lên mạnh mẽ, cô nhắm mắt lại giận mình mà rống lên: “Còn có việc ấy. . . Việc ấy. . .ấy ấy. . .”

Nói xong gương mặt Tô Song Song đỏ lựng, sau đó đẩy Tần Mặc ra, thế nhưng cơ thể mới tách khỏi Tần Mặc, thì đã bị anh vươn tay kéo mạnh vào ngực.

Tô Song Song chỉ thấy trời đất quay cuồng một trận, đột nhiên mình ngã lên giường mềm, cô lập tức mở hai mắt ra, lại thấy Tần Mặc đang nằm trên người, cúi đầu nhìn sâu vào mắt mình.

Lúc này Tô Song Song thật sự trợn mắt há mồm, vừa nghĩ tới việc mới vừa rồi Tần Mặc còn tự thân ra trận nghiệm chứng, trong nháy mắt đã bị dọa tới nỗi ôm hai tay trước ngực, một bộ anh mà tới là tôi sẽ liều mạng với anh.

“Anh. . . Anh đừng tới đây! Tôi. . . “Tô Song Song lắp ba lắp bắp, cấp tốc phân tích thực lực hai bên địch ta, đột nhiên phát hiện mình không đỡ nổi một đòn, lại càng luống cuống.

Đầu của Tần Mặc dần dần hạ thấp xuống, Tô Song Song sợ đến nỗi lập tức nhắm mắt lại, thân thể cũng run rẩy, tuyệt đối không phải vì hưng phấn mà là cô đang sợ.

Tần Mặc cúi đầu nhìn bộ dạng sợ đến nỗi hồn sắp bay khỏi xác của Tô Song Song, anh thở dài trong im lặng, dứt khoát xoay người, nằm trên giường của mình, sau đó lại trở mình, lấy chăn, đi ngủ.

Anh không vội, anh sẽ chậm rãi chờ, chờ cho tới một ngày nào đó, cho dù chỉ có thể chiếm giữ thân thể của Tô Song Song, anh cũng sẽ khiến cô không thể rời khỏi chính mình dù chỉ một chút!

Tô Song Song sợ đến thiếu chút nữa đã hét lên, thế nhưng một lát sau vẫn không cảm giác có chuyện kỳ lạ gì xảy ra, cô cẩn thận từng chút một hí hai mắt ra thành một đường chỉ tí ti, thấy bên trên đã không còn bóng dáng của Tần Mặc nữa.

Tô Song Song vội vàng quay đầu nhìn, thấy Tần Mặc đã trùm kín chăn đi ngủ, cả người cô càng thấy không hay, đây là tình huống khủng bố thần kì gì vậy.

“Ngủ.” Cứ như sau lưng Tần Mặc có mọc thêm một con mắt, cho dù không nhìn Tô Song Song, cũng biết cô đang nhìn chằm chằm mình.

Tô Song Song nháy nháy mắt, rốt cuộc Tần Mặc đã bình thường, cô vội vàng chui vào chăn, giả chết, nhanh tới nỗi quên luôn việc kéo rèm che giữa hai người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.