Tô Song Song đứng lâu, chân hơi nhức mỏi. Tần Mặc thi thoảng trở mình về phía trong giường, ngoài ra không còn động tác nào khác, như đang ngủ thiếp đi.
Tô Song Song nhìn bóng lưng Tần Mặc, thấy hơi thở của anh đã từ từ vững vàng trở lại, đoán rằng thuốc bắt đầu có tác dụng, liền thở phào một cái, lắc lắc cánh tay một chút sau đó liền chạy về phòng của mình.
Đêm nay, Tô Song Song hết về phòng mình lại chạy sang phòng Tần Mặc, không phải là cô chăm chỉ, mà là bởi vì cô chăm sóc Tần Mặc cả một đêm nên bây giờ rất đói, mà trong phòng Tần Mặc lại chẳng có gì ăn.
Cô lại nhớ tới lời dặn của Đông Phương Nhã, chỉ sợ Tần Mặc nửa đêm lại sốt cao, đành phải túc trực ở trong phòng Tần Mặc, nên mang luôn cả chén bát của mình sang đây.
Sáng sớm hôm sau, khi có một luồng ánh sáng chiếu vào, Tần Mặc hơi cau mày, sau đó chậm rãi mở mắt.
Anh hơi bất mãn nhìn lướt qua rèm cửa sổ chỉ kéo một nửa, lúc ngủ anh không thích có ánh sáng, sau đó như chợt nhớ tới cái gì, liền nhanh chóng quay đầu lại. Tầm mắt dừng lại trên đỉnh đầu nằm ở mép giường, vẻ phiền não trong mắt nhanh chóng được giãn ra.
Tô Song Song chăm sóc Tần Mặc cả một đêm, đến hơn ba giờ khi xác định Tần Mặc đã giảm nhiệt độ, cô mới thả lỏng người, thật sự là quá mệt mỏi, liền dựa luôn vào giường ngủ thiếp đi .
Ánh mặt trời dần lan tỏa khắp căn phòng, phủ lên người Tô Song Song một tầng ánh sáng nhu hòa, làm cho người ta cảm giác vô cùng yên bình.
Cô nghiêng một bên mặt, giống như nằm mơ thấy chuyện gì không tốt, hàng lông mày nhíu lại, bàn tay nhỏ bé còn đặt ở bên khóe miệng đang chóp chép, tướng ngủ thật sự rất xấu.
Tần Mặc đột nhiên ngửi thấy mùi vị ấm áp của cháo trong phòng mình, lại cúi đầu nhìn Tô Song Song đang nằm bên cạnh anh, trong mắt không ít dịu dàng.
Anh yên lặng xuống giường, sau đó chậm rãi tới bên cạnh Tô Song Song, cúi người ôm lấy cô.
Tô Song Song bị ôm lấy đột nhiên mở hai mắt ra, đôi mắt trợn tròn, nhìn chằm chằm Tần Mặc.
Trong lúc Tần Mặc cúi đầu nhìn lại Tô Song Song, cánh tay ôm cô liền trở nên cứng ngắc, suýt nữa đã buông cô ra.
Thế nhưng ngay sau đó, Tô Song Song lại nhắm mắt lại, ghé đầu vào trong ngực Tần Mặc, trong miệng còn lầm bầm:
“Mẹ ơi…… con lại mơ thấy tiểu cầm thú ôm con, thật sự là không chân thực mà”
Tần Mặc không biết nói gì, cố gắng nhịn xuống xúc động muốn ném Tô Song Song lên giường, cúi người đem nhẹ nhàng đặt cô lên ga giường mềm mại.
Tần Mặc cảm thấy Tô Song Song rất nhẹ, thân thể mềm mại vùi ở trong ngực anh, thỉnh thoảng lại cọ cọ khiến đầu tóc rối loạn, giống như một chú mèo nhỏ đáng yêu, khiến cho Tần Mặc lúc buông cô xuống hơi luyến tiếc dừng lại một chút.
Thế nhưng lúc Tần Mặc nhìn đến chăn gối lộn xộn trên giường anh thì liền thu tay về đứng lên, quay đầu nhìn quanh phòng của mình.
Trong vài giây ngắn ngủi, trên gương mặt lạnh lẽo của Tần Mặc bỗng trưng ra một loại biểu cảm khó diễn tả thành lời.
Phòng anh bình thường luôn đơn giản vàngăn nắp, bây giờ đã hỗn loạn không ra đâu vào đâu, phòng bếp chất đầy chén bát màu hồng, trên đất là một loạt quần áo anh mới thay ra, ngay cả cái bàn duy nhất cũng bị Tô Song Song để một đống đồ ăn vặt của con gái.
Tần Mặc quay đầu nhìn Tô Song Song đang ngủ say trên giường, trong lòng không khỏi ngưỡng mộ cô, chắc phải khó khăn lắm mới có thể biến phòng anh thành như thế này!
Tô Song Song ngủ được một lúc, đến khi cảm nhận được ánh mặt trời ấm áp chiếu vào người mới dần tỉnh lại. Nhưng khi cô chợt mở hai mắt ra, nhanh chóng nhìn xung quanh, sau đó kinh ngạc nhảy xuống giường.
Cô nhanh chóng quay đầu lại nhìn, khi nhìn thấy trên giường không có Tần Mặc, cô mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Vừa nãy Tô Song Song còn tưởng rằng mình nửa đêm ngủ thiếp đi, mộng du trèo lên giường Tần Mặc thì thật xấu hổ.
Nếu lúc sáng sớm Tần Mặc tỉnh lại nhìn thấy cô và anh ngủ cùng nhau, còn là cô chủ động bò lên giường anh, lúc đó không biết ăn nói thế nào!
Tô Song Song cố gắng bình tĩnh lại tâm tình, lúc này mới nhận ra không có Tần Mặc ở đây.
Cô quay đầu nhìn về phía nhà vệ sinh, liền nhìn thấy Tần Mặc ngồi ở trong phòng bếp, đang cúi đầu thưởng thức bát cháo trước mặt với dáng vẻ vô cùng nhàn nhã, thể hiện rõ thái độ không thèm để ý đến cô.
Tô Song Song xoa xoa mái tóc, sau đó ho nhẹ một tiếng, thành công thấy Tần Mặc nhìn sang, lúc này mới mở miệng hỏi:
“Anh khỏe rồi?”
“Ừ.”
Anh vẫn trầm mặc và ít nói như thế, Tô Song Song nhìn gương mặt lạnh lùng của anh không nhịn được có chút tủi thân, dù hai người vẫn còn nhiều khúc mắc, song cô cũng lấy ơn báo oán chăm sóc anh cả một đêm, anh không thể nói một tiếng cám ơn sao?
“Anh không có chuyện gì là tốt rồi, tôi đi về.”
Tô Song Song xoay người ôm lấy cái chăn của mình, không biết tại sao trong lòng không khỏi buồn rầu.
Lúc bước qua người Tần Mặc, anh đột nhiên mở miệng:
“Cô nghĩ tôi sẽ cảm ơn cô sao?”
Tô Song Song hoàn toàn không nghĩ tới Tần Mặc sẽ hỏi cô như vậy, liền dừng bước trừng to mắt nhìn chằm chằm anh.
“ Sáng nay tôi có nhìn qua camera giám sát. ”
Tần Mặc chậm rãi nhả ra mấy chữ khiến Tô Song Song vốn đang tức giận trong nháy mắt liền chuyển sang bộ dáng nịnh nọt, tốc độ khiến người khác cũng phải kinh ngạc.
Cô cười khan vài tiếng, sau đó trưng ra một nụ cười ngây thơ với vẻ mặt vô tội, chớp chớp đôi mắt:
“Vậy anh nhìn thấy cái gì?”
Tần Mặc cúi đầu ăn một thìa cháo, sau khi nuốt xong mới ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nhìn Tô Song Song một cái khiến trong lòng cô rung lên một hồi chuông cảnh cáo sắp có chuyện không hay xảy ra.
“ Nhìn thấy có người đem chìa khóa của tôi ném đi. ”
Tần Mặc nói giống như đang kể lại một câu chuyện của người khác, hoàn toàn không thể hiện rõ cảm xúc gì.
Ngược lại, Tô Song Song nghe xong thì hận không thể khóc ra nước mắt, tự hỏi vì sao anh vừa tỉnh lại đã nghĩ ngay đến chuyện đi xem camera giám sát.
Tô Song Song gượng cười mấy tiếng: "hôm nay trời thật đẹp, tôi đi phơi chăn đây".
Nói xong cô liền ôm cái chăn chạy ra ngoài, ngay cả đồ đạc của mình để quên trong phòng Tần Mặc cũng không nhớ tới.